Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đưa đến địa chỉ này.”
Tần Nặc lấy một tờ ghi chép và một chiếc thẻ đen, liếc nhìn qua rồi đưa cho người hướng dẫn mua hàng.
Giám đốc Trần chịu tránh nhiệm chính là làm việc bới những khách hàng VIP của trung tâm mua sắm.
Chỉ ngắn ngủn hai tiếng đồng hồ, anh ta đã cười toe như sắp nở hoa, số đồ mà thiếu gia Tần Nặc mua hôm nay đã tăng thành tích trong tháng này của anh ta thêm mấy chục lần luôn rồi.
Anh ta nhanh chóng cung kính nhận lấy tờ ghi chép và tấm thẻ đen.
Tần Nặc này mua nhiều trang phục như thế làm gì nhỉ? Tổ chức tiệc tối từ thiện à?
“Được rồi, cô Hạ, quần áo đã xong… nhưng mà, da cô, còn có mái tóc này nữa, chậc chậc, ngay cả giày cũng…”
Ngón tay thon dài hơi gõ gõ vào đầu mình, Tần Nặc cảm thấy nhức đầu nhức óc quá đi mất.
Hai ngày nay cô cũng không bôi mỹ phẩm dưỡng da, nên da cũng có vẻ hơi khô.
Đầu tóc cũng đã hai ngày không gội, xõa ra giống hệt như rau xào ấy, còn về phần đôi giày đầy bùn này… Ồ, nếu như anh ta nhìn thấy đôi tất đá banh trên trân mình kia, đoán chừng có lẽ cũng điên luôn.
Bây giờ là tầm 2 giờ chiều, cách dạ tiệc buổi tối khoảng 4 tiếng nữa.
Ở nơi đây ngăn ngủn 4 tiếng đồng hồ, Hạ Tiểu Khê giống hệt lên dây cót vậy, một phút cũng không ngừng vào rất nhiều cửa hàng làm đẹp, cắt cóc.
Đến khi cô nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa thì cũng đã là 5 giờ 30 phút chiều.
Cô khá lo lắng vén chiếc đuôi váy dài bước ra khỏi cửa tiệm làm tóc, trước cửa đã có một chiếc Ferrari màu đen chờ sẵn, cô không hiểu biết về xe hơi, nhưng từ lớp sơn trông đẹp mắt kia, cũng với vẻ ngoài bóng loáng của nó, tuyệt đối có thể thấy được giá cả nó không hề rẻ.
Tần Nặc thong dong xuống xe, mở cửa xe phía sau ra cho cô.
“Tiểu Khê, mời.” Dáng vẻ hiện giờ của anh ta, thân sĩ muốn chết luôn ấy.
Hạ Tiểu Khê đi đoi giày cao gót, cố gắng giữ vững thăng bằng, ưu nhã ngồi vào trong xe.
Nhưng mà khi cô vừa mới đặt mông xuống ghế nệm, ngay lập tức liền cảm thấy bên cạnh có một ánh nhìn lạnh như băng đang chiếu về phía mình.
Men theo tầm mắt, cô khẽ quay đầu sang.
Lệ Diệu Xuyên với bộ dạng hờ hững đang nhìn sang chỗ cô.
Mái tóc ngắn màu đen lúc trước đã được đổi sang tông nâu vàng, trên sống mũi có thêm một chiếc kính đen nữa, che đi đôi mắt sáng như ngọc của anh.
Bộ vest màu đen, thêm một chiếc ca-vat bạc, làm lộ ra vẻ uy nghiêm trong sự lạnh lùng, khuôn mặt được tạo hình theo kiểu trăng sáng, đặc biệt tuấn lãng đẹp trai.
Người này hóa trang sao? Thay đổi kiểu tóc màu tóc mà trông cứ như hai người vậy ấy. Thế nhưng cũng phải thừa nhận rằng hóa trang hiện giờ của anh ta nhìn giống hệt thân sĩ, mang một vẻ đẹp cấm dục.
Cấm dục? Hạ Tiểu Khê bị cái tính từ mà mình bất chợt nghĩ đến này khiến cho sợ ngây người…
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Cô Hạ có thể đến đây, tại sao tôi lại không?” Giọng nói nhẹ bẫng không mang theo chút độ ấm.
Anh cực kỳ ít khi xuất hiện trên TV, cho dù có thì cũng chỉ để lộ khuôn mặt nghiêng.
Cho nên cả đất nước này trừ những người biết mặt anh ra, tức là tầng lớp cao nhất, thì cũng chẳng còn ai… mà hôm nay, anh đã hơi giấu đi khuôn mặt của mình để ngừa chuyện bị người quen phá hỏng kế hoạch.
Đứng bên cạnh, Hạ Tiểu Khê lại đang vật lộn trong suy nghĩ.
Không phải bữa tiệc tối nay cô tham sự cùng với Tần Nặc ư, tại sao lại gặp cái anh chàng mặt than này trên xe cơ chứ!
Cô vừa định dò hỏi Tần Nặc lý do thì anh ta, sau khi mở cửa xe lấy di động ở ghế ngồi của mình ra xong liền hôn gió tạm biệt với cô: “Lệ tổng, Tiểu Khê, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi còn có hẹn, đi trước nhé ha ha.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà biến mất luôn trong tầm mắt hai người họ.
Trên chiếc xe màu đen sang trọng chỉ còn lại cô, Lệ Diệu Xuyên và người lái xe vẫn im thin thít nãy giờ.
“Vì thế nên, tối nay tôi phải trở thành… vợ của anh? Hey hey…” Hạ Tiểu Khê lúng túng cười khổ.
Làm sao, làm phụ nữ của Lệ Diệu Xuyên anh thì ủy khuất cô gái này chắc?
Cô nàng này cũng quá không biết tốt xấu rồi.