Tuyết Hạ Huyên thất thần nhìn ngôi mộ trước mặt, chỉ cảm thấy tim như thắt lại từng đợt, những giọt nước mắt long lanh không kìm hãm được mà rơi lã chã trên khuôn mặt kinh diễm.
Con của mẹ..
Đã sáu năm rồi.. nếu ngày đó con còn giữ được, bây giờ không chừng đã chập chững năm tuổi.. cũng đã sắp vào lớp một..
Tiếc là không thể, đứa bé đáng thương..
Bả vai gầy gò không ngừng run rẩy dữ dội, bàn tay nõn nà đã nắm chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Khương Minh Nghiệp, Tuyết Hạ Vy!
Đôi mắt mỏng manh tinh xảo nay chỉ còn đọng lại sự hận thù kịch liệt.. hận đến tâm can liệt phế.. hận đến điên cuồng.. hận đến trong đầu chỉ còn đọng lại duy nhất một ý nghĩ: trả thù!
Cảnh Thiệu Đình nhìn thân ảnh cô độc quỳ xuống mặt đất, khoé môi không ngừng khóc nấc lên, đáy lòng anh không ngừng vang dội một cỗ xót xa.
Cảnh Thiệu Đình đi đến phía cô, vươn tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé cô độc vào lòng, bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ vai cô.
- Huyên, đừng khóc nữa..
Tim của anh đã trót trao người con gái này lúc nào không hay.. chỉ cảm thấy, mỗi lần cô khóc, một người mạnh mẽ như anh, trong tâm lại vô cớ đau đến không thở nỗi, mỗi lần cô cười, khoé môi mỏng của anh lại vô thức cười theo, trong tim có gì đó ngọt ngào đến khó tả.
Chính là như vậy.. yêu là như vậy.. nhưng cô gái này đã bị thương tổn quá nhiều, thương tổn đến nao lòng.. anh nghĩ, đoạn tình cảm của anh, rất khó để cô có thể tiếp nhận..
- Em không có khóc!
Tuyết Hạ Huyên cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, sáu năm nay cô luôn không để lộ bộ mặt yếu mềm của mình trước mặt anh, nay lại bị anh lột trần như vậy..
- Còn nói dối à?
Cảnh Thiệu Đình nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ trong lòng, những điều không vui phút chốc tan tành như mấy khói, cưng chiều nhìn cô bằng đôi mắt sủng nịnh.
- Em còn nhớ không? Sáu năm trước, anh đã từng nói là khi ấy em chẳng có cái gì để làm điều kiện cả.. nhưng bây giờ đã có rồi.. anh chính là muốn em yêu anh!
- Thiệu Đình, em.. thật sự vẫn chưa sẵn sàng, ngày đó tâm em đã trở nên lạnh lẽo, một tình yêu mới đối với em mà nói.. nó rất mong manh, rất khó có thể tiếp nhận.. em xin lỗi, em cần chút ít thời gian để suy nghĩ kĩ hơn về việc này cũng như là để nhận rõ vị trí của anh trong tim em..
Tuyết Hạ Huyên thất thần nhìn anh, kỳ thật, trong lòng cô, anh đã chiếm giữ một vị trí quan trọng, nhưng những tổn thương trước đó quá lớn.. cô thật sự tiếp nhận không nổi.. hơn nữa Thiệu Đình lại là một người ưu tú như vậy.. cô cảm thấy chính mình không xứng với anh, không xứng với một người hoàn hảo như vậy..
Cảnh Thiệu Đình làm sao không biết cô đang cảm thấy tự ti về chính bản thân mình, anh đương nhiên hiểu rõ, những tổn thương của sáu năm trước quá lớn, hiện tại muốn cô tiếp nhận được anh là một điều rất khó khăn đối với cô, cô gái này đã chịu rất nhiều thương tổn, uất ức, tủi nhục.. lại còn, do chính những người mình thương yêu gây ra.. nỗi đau tâm hồn quá lớn..
- Thế nào, đã sẵn sàng chưa? Ngày mai chúng ta về nước!
Cảnh Thiệu Đình xoa đầu Tuyết Hạ Huyên cười trìu mến, ánh mắt nay chỉ còn lại ý vị nhu tình mật nước, anh còn không nghĩ rằng, một người lạnh lùng như anh lại có thể cười không ngớt khi ở bên cạnh cô gái này..