Vừa làm tình xong, hai con người kia vẫn như thường, dửng dưng xem Tuyết Hạ Huyên như là không khí, mặc kệ người con gái yếu ớt đang ngất xỉu trên sàn nhà.
Khương Minh Nghiệp ôm eo Tuyết Hạ Vy ra ngoài, mặt lạnh nhìn người phụ nữ đang ngất xỉu trên sàn nhà.
Khuôn mặt Tuyết Hạ Vy tràn ngập sự đắc ý, khi bước đến cửa còn không quên bỏ lại một câu:
- Đừng trách tôi, là do chị quá ngu xuẩn! Ha ha!
Tuyết Hạ Huyên vẫn nằm yên đó không nhúc nhích.
1 giờ sau.
“Cạch”
Cửa phòng được mở, cô gái chạy vào phòng thấy Tuyết Hạ Huyên đang ngất xỉu thì khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
- Huyên Huyên! Cậu làm sao thế này? Huyên Huyên..!
Lâm Nhược Phỉ thấy cô ngất xỉu trên sàn nhà, cô ấy liền cảm nhận được một dự cảm không lành.
Lâm Nhược Phỉ vội đến bên Tuyết Hạ Huyên lay cơ thể cô dậy nhưng cô có lay hay gọi thế nào thì Tuyết Hạ Huyên vẫn không nhúc nhích như người chết.
Cô ấy lật người Tuyết Hạ Huyên dậy, khuôn mặt cô ấy tái mét.
- Huyên Huyên, cậu bị sao thế này? Hức hức..!
Cô không tin nổi vào mắt mình, khuôn mặt của Huyên Huyên sao thế này?
Cả đôi mắt nữa!
Khuôn mặt lẫn đôi mắt đều bị biến dạng, trông rất ghê tợn, ai nhìn đều cảm thấy kinh tởm..
Lâm Nhược Phỉ chưa từng trải qua cú sốc nào lớn như cú sốc này.
Bạn thân của cô, sau này Huyên Huyên phải làm sao?!
Nhưng...
- Ai chính là người đã làm ra chuyện này chứ..?! - Trong đầu Lâm Nhược Phỉ một mớ hoảng loạn.
Bây giờ cứu Huyên Huyên mới là quan trọng nhất!
Cô vội lấy điện thoại, bấm gọi dòng số quen thuộc nhất.
- Alo, Tư Vũ, anh đến đây liền đi, Huyên Huyên gặp chuyện không may rồi.. hu hu...! - Lâm Nhược Phỉ vừa nói vừa khóc lớn, cô xót xa thay cho bạn của mình.
Giọng nói đầu dây bên kia truyền đến:
- Phỉ, em cứ bình tĩnh, anh sẽ đến đó ngay! Đợi anh! - Triệu Tư Vũ ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng trấn an.
“Bíp”
Vừa cúp máy Lâm Nhược Phỉ liền oà khóc lớn, bạn của cô với khuôn mặt này thì phải làm sao đây?
Người con gái chỉ có khuôn mặt là quan trọng nhất.. nếu bị hủy hoại thì chẳng phải cả cuộc đời không còn chút ý nghĩa gì sao?
Khuôn mặt của cậu ấy xinh đẹp, thuần khiết như đóa hoa hồng như vậy... ông trời thật tàn nhẫn mà!
Về thể xác lẫn tinh thần..
Còn đôi mắt..?
Đôi mắt nếu không thể nhìn thấy thì cũng giống như là sống không bằng chết rồi đi?
Sao bạn của cô lại phải chịu khổ như thế này?
Cô không biết làm gì ngoài việc cầu nguyện cho Huyên Huyên không bị gì.
“Thật may là hôm nay Huyên Huyên gọi mình đến nhà cậu ấy, nếu không thì cậu ấy không biết sẽ ra sao...”
Huyện Huyên, sao cậu lại khổ như thế này?!