Cảm ơn ông trời, cửa hàng cô đang làm việc còn có cửa sau.
Trạm Na liều mình chạy về phía trước. Tiếng bước chân của cô trong ngõ nhỏ vang lên, hô hấp dồn dập đến không thở được. Cô phải chạy nhanh hơn nữa, xa hơn nữa, nếu không bị bắt lại thì nhất định là thảm rồi.
Trạm Na năm nay hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp đại học nổi tiếng chưa đầy hai năm, vốn dĩ là thanh niên tràn đầy hy vong. Nhưng bỗng nhiên vì cha cô bị cách chức trốn đi mất dạng, để lại cho cô một món nợ lớn, bọn chủ nợ cho vay nặng lãi xung quanh truy đuổi bức ép cô trả nợ. Thực ra cô vốn có công việc tốt nhưng bởi vì những kẻ hắc đạo đòi nợ luôn ở trước cửa công ty ôm cây đợi thỏ khiến cô mất việc. Hại cô chỉ có thể ở nơi rồng rắn hỗn tạp, vũ trường ban đêm mà làm việc, bởi lẽ những nhà hàng này cũng có bảo tiêu nên những kẻ đòi nọ kia không dám tùy tiện đến cửa đập phá. Cô nghĩ như vậy có thể tránh được những kẻ hút máu người này, đáng tiếc lại là mười phần sai lầm..
Qua hơn 1 năm, vì trốn nợ, cô đổi công việc ban ngày đến 6 lần, cửa hàng buổi tối đổi hơn ba lần. Qua tối nay, cô chắc lại đổi nơi làm việc khác vì đối phương hôm nay không bắt được cô thì ngày mai, ngày kia chắc chắn sẽ lại đến đây tìm cô.
Lần trước cô bị bắt hai lần, cả hai lần đều phải giao nộp chút tiền tích cóp, đối phương thả cô, nói muốn cô ngoan ngoãn tốt nhất đừng trốn nợ, nếu không để lần sau bọn chúng bắt được sẽ chẳng có kết cục tốt lành.
Cô không phải kẻ ngu ngốc, khi không còn tiền, không tránh né còn có thể như thế nào? Chả lẽ để bọn chúng đem đi bán? Cho nên cô chỉ có thể chạy trốn. Nhưng cũng vì như thế, mỗi ngày cô đều phải chịu lo lắng, đề phòng, sợ đến lần thứ 3 lại bị bọn họ bắt được. Đáng giận, cũng chả phải là lỗi của cô, vì sao bắt cô phải bù tội? Cô rốt cuộc làm sai chuyện gì mà ông trời lại đối xử với cô như vậy.
Đi qua ngõ tối, tiến ra đường lớn tấp nập xe cộ, cô thở hổn hển ngẩng đầu nhìn phía ánh sáng đỏ lóe ra, nghĩ xác định được vị trí cần đến, lại nhìn thấy trước mắt lại sợ tới mức hồn phi phách tán. Không thể nào! Nhưng là cách cô chừng 10m, một kẻ thuộc nhóm đòi nợ nhìn thấy cô liền kêu to “cô ta kia”. Trạm Na sợ tớ mức hai mắt trợn tròn, xoay người tiến vào ngõ tối một lần nữa chạy điên cuồng
Chạy chạy chạy, cô phải chạy đến nơi nào mới có thể thoát khỏi bọn họ đây?
Cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy sắp thở không nổi, cảm thấy cứ tiếp tục những ngày như vậy không bằng chết cho xong — nếu đây là vận mệnh của cô, cô tuyệt đối không cúi đầu trước vận mệnh, tuyệt đối không!
Lại một lần nữa chạy qua ngõ tối đi đến bên đường lớn, cô gặp một chiếc xe đậu ven đường, chủ xe mở cửa ngồi vào bên trong, cô không nghĩ ngợi nhiều liền chạy tới, mở cửa xe nhảy bổ vào trong, đem cửa xe chốt lại rồi nhanh chóng nằm sấp trên ghế sau.
– Làm ơn… có người đuổi theo tôi, xin anh cho tôi trốn nhờ một chút.
Cô thở dốc cầu xin người chủ xe đang ngạc nhiên nhìn. Chủ xe nhìn cô rồi ngẩng đầu nhìn phía ra bên ngoài cửa sổ xe.
– Xin anh làm ơn, xin anh
Đối phương lại liếc mắt nhìn cô không nói hai lời liền đánh xe rời đi
Nhìn gương chiếu hậu, Trạm Nan thấy đám người áo đen truy đuổi cô chia làm hai đường đi tìm cô, không ai nhìn về phía chiếc xe này. Cho nên… cô đã tránh được một kiếp rồi sao?? Cô an toàn rồi sao?
Kinh hoàng làm cho tim cô đập như điên nhưng cũng làm cho cô dần dần bình tĩnh lại, khẽ choáng váng, lắc lắc người. Trạm Na dựa vào ghế da mà thở dồn dập, ngực cơ hồ muốn nổ tung, bên tai tràn ngập tiếng tim mình đập mãnh liệt cùng tiếng thở nên không nghe rõ tiếng chủ xe nói với cô:
– Bọn họ vì sao đuổi theo cô. Lý Phong hỏi.
Cô ngẩng đầu lên mơ hồ nhìn về phía trước tiếp tục dùng sức thở.
– Bọn họ vì sao muốn đuổi theo cô? Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu hỏi.
Cô trừng mắt nhìn, hít sâu mấy lần mới có thể trả lời câu hỏi của ân nhân cứu mạng:
– Đòi nợ.
Lý Phong nhíu mày:
– Đòi nợ? Cô tìm bọn cho vay nặng lãi vay tiền mua hàng hiệu à?
Cô gái này thoạt nhìn còn trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khá chuẩn nhưng quá mức ăn diện, cả người tỏa sáng. Cô mặc quần áo sang trọng, tay cầm túi LV, nửa đêm xuất hiện tại Bất Dạ Thành, chắc hẳn là từ quán bar đi ra, hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Có điều, vì hưởng lạc đến nỗi bị người truy đuổi, thế không phải là rất khoa trương sao?
– Hàng hiệu?
Tram Na sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu nhìn đến chiếc ví
– Đây là một người bạn đi đu lịch đại lục mua tặng, là đồ giả thôi. Có điều dù là đồ giả cũng là thứ xa xỉ nhất mà tôi có.
Cô thì thảo nói nhỏ, tươi cười mà bi ai.
– Vậy ai là người thiếu nợ
– Cha tôi
– Vậy là cô cũng không phải từ bar đi chơi về?
– Chơi? Nếu bán rẻ tiếng cười mua vui cho người ta thì coi như là đúng
– Bán rẻ tiếng cười mua vui cho người ta? Là ý gì? Lý Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi
– Ý là…
Trạm Na đột nhiên im bặt. Mình sao có thể nói nhiều chuyện như vậy với người ngoài? Cô làm sao vậy? Chẳng nhẽ là uống quá nhiều? Hay là vừa rồi chạy trốn rất mệt nên não thiếu máu, mới không chút phòng vệ trả lời những câu hỏi của một người xa lạ
Cô nhắm mắt lại, xác định suy nghĩ của mình một lần nữa rồi mở mắt nói:
– Anh à, thật sự cảm ơn anh thấy nghĩa mà làm, ra tay giúp đỡ tôi. Thật ngại đã làm mất thời gian của anh, anh cứ dừng xe vệ đường cho tôi xuống xe là được.
– Qua cầu rút ván nhanh vậy sao?
Trạm Na khẽ sửng sốt, nhíu mày:
– Tôi không có ý này, chỉ là không muốn làm mất việc của anh thôi
– Tôi hiện giờ không có việc gì làm, cô cứ yên tâm
Xem ra người đàn ông này không có ý mang xe chạy đến bên vệ đường, cô không tự chủ dần dần nắm chặt bàn tay, cảm giác sợ hãi. Cô không phải là được cứu giúp lại thành rơi vào một đầm rồng hang hổ khác chứ.
– Anh à, phiền anh cho xe chạy đến ven đường cho tôi xuống xe được không?. Cô nén sợ hãi, lấy nghữ khí kiên định nói lại yêu cầu.
– Vậy trước tiên trả lời tôi, cô nói bán rẻ tiếng cười mui vui cho người ta là ý gì?
– Anh à…
– Yên tâm, tôi không phải là người xấu.
– Hai chữ người xấu cũng không viết ở trên mặt! Trạm Na nhịn không được thốt lên.
– Ha ha, cũng đúng.
Lý Phong đột nhiên cười to hai tiếng:
– Tôi đỗ xe ven đường, chúng ta nói chuyện một chút, như vậy có thể chứ?
Nói xong anh đỗ xe bên lề đường, cố ý đỗ nơi có đèn đường chiếu sáng, hơn nữa còn có máy ghi hình giám thị, đưa ra biểu hiện thể hiện rõ thành ý của chính mình.
– Cô có thể mở cửa xe ra, nếu tôi có ý đồ bất chính gì cô có thể chạy ra cửa hàng tiện lợi cầu cứu. Anh quay đầu, nhếch môi nói.
Trạm Na trợn mắt, há hốc mồm nhìn anh, nhìn qua cửa hàng tiện lợi chiếu sáng bên trong chiếc xe, cô bây giờ mới chú ý người đàn ông cứu mạng mình là một người rất đẹp trai. Anh có ngũ quan thâm thúy, hai mắt mê người, khóe miệng khẽ nhếch thể hiện sự tự tin và bình thản, tuy rằng chỉ một chiếc áo đơn giản màu xám cũng có khí thế bức người. Người này cũng không phải là kẻ tầm thường đi.
Đây là kinh nghiệm cô ở khách sạn lăn lộn hơn một năm đã xem qua đủ loại khách dần dần bồi dưỡng nhãn lực chính mình. Cho dù người đàn ông này hiện giờ thái độ bình thường nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
– Tôi biết bản thân rất tuấn tú, nhưng không đến mức khiến cô nhìn đến trợn mắt há mồm đi? Trừ phi cô bị trúng tiếng sét ái tình, không tự chủ được mà mê luyến khuôn mặt đẹp này của tôi?
Lý Phong sờ mặt mình nói giỡn.
Trạm Na hoàn hồn, nhìn anh nhíu lông mày, ánh mắt như thể thấy “bệnh thần kinh”, đẩy cửa ra đi xuống xe.
– Chờ một chút. Anh vội vàng xuống theo: – Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Trạm Na phát hiện anh không chỉ có khuôn mặt đẹp thôi mà ngay cả dáng người cũng cao, rắn chắc làm cho người ta líu lưỡi. Nhìn anh cao đại khái hơn một mét tám đi? Thân hình với cơ bắp rắn chắc, người đàn ông này chắc không phải là nghệ sĩ, model hay huấn luyện viên thể hình chứ? Có điều, khí chất thì không giống như vậy .
– Tôi làm về quan hệ xã hội ở khách sạn. Cô mặt không đổi sắc, gián tiếp trả lời câu hỏi của anh.
– Là vì tiền sao? Anh có chút đăm chiêu nhìn cô hỏi.
Cô nhịn không được trào phúng nói:
– Bằng không sẽ là vì cái gì?
– Cô nợ bao nhiêu tiền? Anh hỏi.
– Đây là việc riêng của tôi.
– Nếu tôi đồng ý thay cô trả nợ?
Trạm Na nghẹn họng trân trối nhìn anh, căn bản không nghĩ sẽ nghe đến câu này .
Cô…… Có phải hay không đụng phải người điên? Người đàn ông này bộ dạng anh tuấn, khí vũ phi phàm lại là kẻ điên, ông trời già cũng thích nói đùa đi? Cô lắc đầu, xoay người bỏ chạy.
– Chờ một chút, tôi không có ý gì khác mà là muốn cùng cô thực hiện một giao dịch. Lý Phong vội gọi cô lại.