– Cha ngủ bên này, mẹ ngủ bên này, con ngủ ở giữa, ba ngủ ngon, mẹ ngủ ngon, Nhân Nhân đi ngủ. Bé thơm mỗi người một cái thật kêu rồi nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.
Nhìn con gái hạnh phúc mỉm cười nhắm mắt lại, Nguyên Chỉ Linh quả thật khóc không ra nước mắt. Cô không hiểu mọi chuyện sao có thể thành như thế này. Cô cùng con gái và chồng trước, ba người cùng nhau ngủ trên giường.
Hai giờ trước, Quí Hi đột nhiên xuất hiện trước cửa, để tránh hai người trở mặt thành thù mà cô đành phải mở cửa cho anh vào nhà, để cho cha con bọn họ gặp mặt….
Nhân Nhân luôn sợ người lạ, con bé dính chặt lấy chân mẹ, chết cũng không chịu tới gần Quí Hi, cho dù cô đã nói đó là cha bé nhưng bé vẫn lắc đầu quầy quậy không chịu tới gần.
Quí Hi cười tươi lấy lòng, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ con gái, thậm chí còn giống như ảo thuật gia biến ra thứ này thứ nọ cho bé.
– Có muốn ăn kẹo mút không?
– Ăn bim bim
– Bánh sữa?
– Khoai tây chiên (xin thứ cho sự chém gió của em nhưng những món “đầy trời tinh” với cả “hắc gia lệ mềm mại đường” là gì thì em chịu chết, để thế này cho nó bình dân dễ hiểu)
Nguyên Chỉ Linh mở to mắt, không thể tin được anh lại có cách này, đem bao nhiêu đồ ăn giấu trên người khiến cho người khác nhìn không ra.
Cô cúi đầu nhìn con gái đang ôm chân mình, thấy đôi mắt đen của bé sáng lên bởi vì khoai tây chiên là món đồ ăn vặt bé thích nhất. Nhưng cho dù là thích bé vẫn rụt rè đứng ôm chân cô, không chịu bước lên trước nửa bước.
– Những đồ ăn này Nhân Nhân có thích không?
Quí Hi nhẹ giọng hỏi con gái, trên mặt tuy luôn luôn mỉm cười nhưng ánh mắt chờ mong không giấu được sự mất mát, nản lòng và đau thương khiến cho Chỉ Linh đứng nhìn mà không đành lòng.
Cô cúi đầu nói với con:
– Nhân Nhân, con rất thích ăn khoai tây chiên đúng không? Có muốn ăn không?
Nhân Nhân mở to đôi mắt đen láy, vẻ mặt rất muốn nhưng lại không dám mở miệng nói, sau đó liếc nhìn Quí Hi đang ngồi trên ghế một cái.
– Mẹ đưa cho con ăn nhé. Cô hỏi.
Hiểu con ai bằng mẹ, chỉ thấy Nhân Nhân hơi do dự một chút rồi nhìn trộm Quí Hi một cái rồi vội gật gật đầu.
Nguyên Chỉ Linh mỉm cười dắt tay con đi đến bên cạnh Quí Hi ngồi xuống, muốn Nhân Nhân ngồi giữa hai người họ nhưng nhóc con kia lại kiên quyết không chịu.
Thấy con gái xa lạ với cha như thế, cô đột nhiên có chút áy này, vì thế nghiêm giọng nói:
– Nhân Nhân.
– Không sao. Quí Hi lắc đầu ngăn cản.
– Không được.
Cô nói rồi quay đầu nhìn con gái, nghiêm túc nói:
– Nhân Nhân, mẹ bảo con đến đây ngồi có nghe thấy không?
Nhân Nhân yên lặng nhìn cô, môi hơi nhếch lên để lộ ra sự bướng bỉnh.
– Lại đây ngồi. Cô vỗ vỗ vào vị trí giữa mình và Quí Hi.ư
Nhân Nhân vẫn không nhúc nhích yên lặng nhìn cô.
– Mẹ nói lại lần nữa, lại đây ngồi.
Con gái không chịu nghe lời khiến cô hơi nóng nảy, lời nói càng thêm nghiêm khắc.
Nhân Nhân vẫn không chịu đi, con bé bắt đầu mếu máo, mắt đỏ lên khiến người khác không đành lòng.
– Thôi em. Quí Hi thương con nói.
– Mẹ đếm đến ba. Nguyên Chỉ Linh không nghe Quí Hi nói, ra tối hậu thư với con gái: – một, hai….
– Con ghét mẹ! Nhân Nhân đột nhiên hét to.
Cô không tin nổi hai mắt trừng lớn, không tin con gái lại nói với cô như thế.
– Con nói gì? Cô tức giận hỏi.
– Con ghét mẹ
Cô chưa bao giờ tức giận như vậy, cực kì tức giận, vừa đau lòng vừa khó tin. Bởi lẽ đứa con cô hết mực yêu thương, trả giá tất cả vì nó giờ nó lại nói với cô như vậy….
– Con nói lại lần nữa xem, ai dạy con nói thế? Con sao có thể nói ghét mẹ? sao con dám!
Nguyên Chỉ Linh giận dữ kéo con đến trước mặt, đánh vào mông bé.
– Oa….. Nhân Nhân khóc lớn, vội né tránh.
– Được rồi, đừng đánh nữa.
Quí Hi đau lòng kéo con gái vào lòng, không ngờ cô lại muốn kéo con bé ra tiếp tục dạy dỗ khiến anh phải giữ tay cô lại.
– Đủ rồi, Chỉ Linh. Anh nghiêm túc nhìn cô trầm giọng nói: – Nhân Nhân rất sợ đấy.
Hai người cùng cúi đầu nhìn trong lòng anh. Chỉ thấy bé con vốn không hề dám tới gần anh bây giờ lại đang ôm chặt anh khóc khàn cả tiếng, rất đáng thương.
Nguyên Chỉ Linh mềm lòng nhưng vẫn cảm thấy rất tức, tức đến mắt đỏ lên.
– Em quên hỏi anh muốn uống gì, nước lọc được chứ?
Cô vội đứng dậy, không đợi anh trả lời đã chạy vào phòng bếp. Một mình đứng trong đó cho đến khi cảm xúc ổn định mới rót nước mang ra.
Ngoài phòng khách, Nhân Nhân đã ngừng khóc, Quí Hi mở gói khoai tây chiên ra đùa con bé cười.
Có được túi khoai tây chiên, Nhân Nhân mỉm cười, nhưng vừa thấy cô xuất hiện, tươi cười biến mất, còn rụt vào lòng Quí Hi khiến cô có cảm giác buồn bã.
Đem cốc nước đặt trước mặt anh, thấy con gái vẫn đang dính chặt trong lòng anh tuyệt không nhìn cô lấy một lần. Nước mắt đã lau khô lại chảy ra, cô chỉ nói: “em đi tắm” rồi vội trở về phòng, cũng không nghe thấy tiếng con gái nói gì.
Vì khổ sở cũng vì muốn cha con bọn họ có nhiều thời gian ở bên nhau, cô ở trong phòng tắm thật lâu, tắm rửa, gội đầu, dọn dẹp phòng tắm đến bóng loáng.
Sau đó, đến khi cô ra khỏi phòng tắm, cha con bọn họ đã đang chơi đùa vui vẻ ngoài phòng khách. Nhân Nhân được ngồi trên vai cha cười rất thoải mái.
Đến khi cô sấy tóc xong bước ra phòng khách đã thấy Nhân Nhân cao hứng nói với cô về sau bé có mẹ cũng có cha, Đồng Đồng sẽ không bao giờ nói bé rất đáng thương khiến cô có chút chua xót trong lòng.
Sau đó thành, thành ra bọn họ một nhà ba người ngủ cùng nhau.
– Chỉ Linh. Quí Hi đột nhiên nói.
– Nhân Nhân đang ngủ, đừng nói nữa. Nguyên Chỉ Linh cắt lời anh.
Anh trấn tĩnh lại, không thử nói chuyện nữa, trong phòng trầm tĩnh nhưng lòng cô thì không thể nào bình tĩnh được.
– Hư.
– Hư.
– Nói nhỏ một chút, đừng làm mẹ thức dậy
Ngoài cửa, tiếng nói chuyện dần trở nên rõ ràng truyền đến tai Nguyên Chỉ Linh vừa tỉnh lại. Cô chỉ thấy rất mệt, thân thể nặng nề không dậy nổi.
Đều nhờ Quí Hi mà đêm qua cô trằn trọc không yên mãi đến khi ngoài cửa sổ bắt đầu sáng lên mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cô nhất định là rất mệt mới có thể ngủ say như vậy, đến nỗi Nhân Nhân rới giường lúc nào cũng không biết, thật là….
– Cha, vậy cha sẽ đưa con đi vườn trẻ sao?
– Tất nhiên rồi.
Nghe nội dung nói chuyện của hai cha con mà cô tưởng cô lại ngủ mơ lần nữa. Dù sao để anh đưa con đi học cho anh làm tròn trách nhiệm của người cha cũng là không đủ?
– Thế mẹ tỉnh lại không tìm thấy chúng ta thì làm sao?
– Không sao, mẹ sẽ gọi điện cho cha, cha sẽ nói cho mẹ chúng ta đi đâu?
– Không thể chờ mẹ tỉnh lại rồi ba người cùng đến vườn trẻ sao? Như thế Đồng Đồng có thế thấy con vừa có mẹ lại vừa có cha.
Nghe con gái nói như vậy, Nguyên Chỉ Linh vốn đang mệt mỏi muốn ngủ tiếp mở to mắt, bắt buộc chính mình tỉnh dậy, lấy tinh thần ra phòng khách.
– Mẹ!
Thấy mẹ thức dậy đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn sáng, Nhân Nhân vui vẻ chạy đến:
– Mẹ dậy rồi, như thế có thể cùng con và cha đi nhà trẻ, thật quá tuyệt! Bé kéo tay cô hoan hô.
– Muốn đi nhà trẻ là con, mẹ và cha chỉ là đưa con đến thôi. Nguyên Chỉ Linh sửa cách dùng từ cho con.
– Vâng ạ, cha và mẹ cùng theo con đến nhà trẻ. Nhân Nhân nhếch miệng nói, cười như muốn bay lên.
Nghe thấy con gái tự cho là thông minh, đổi thang mà không đổi thuốc, Nguyên Chỉ Linh dở khóc dở cười.
– Em đi rửa mặt đi rồi ăn sáng. Quí Hi nói.
Lúc này Nguyên Chỉ Linh mới nhìn đến bàn ăn.
Buổi sáng sớm đã rất hưng phấn, Nhân Nhân vội nói:
– Bữa sáng có trứng ốp la, chân giò hun khói, bánh kẹp cùng với mứt quả, còn có sữa tươi nữa, là cha nấu bữa sáng, con cũng giúp đấy mẹ ạ. Bé tranh công nói.
– Nhân Nhân giỏi quá. Cô cúi đầu hôn bé, mỉm cười khen ngợi.
Nhân Nhân cười vui vẻ, mắt cong cong.
Cô nhìn Quí Hi mà Quí Hi cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh chuyên chú lại sâu xa khó hiểu khiến tim cô không tự chủ được đập mạnh.
– Em không để ý anh tự ý dùng phòng bếp cùng đồ ăn trong tủ lạnh chứ.
Nguyên Chỉ Linh hơi lắc đầu, vừa đáp lại anh vừa nghĩ đến cảm giác quái dị trong lòng. Cô sao lại có cảm giác như đang phải trốn tránh diều hâu, cô không phải là gà con. Thật quái đản.
– Em đi rửa mặt thay đồ, hai cha con ăn trước không cần chờ. Cô nói với anh rồi vỗ về khuôn mặt con gái, xoay người vào tắm.
Ăn sáng xong, Nguyên Chỉ Linh cùng con gái như bình thường 8:10’ nắm tay nhau đi bộ đến vườn trẻ. Chính là bình thường chỉ có hai người mà bây giờ lại là ba người. Nhân Nhân vui vẻ đến nỗi không phải là đi mà là nhảy nhót đến vườn trẻ.
Vừa đến lớp Nhân Nhân đã phấn chấn giới thiệu cha bé cho bạn học biết nhất là Đồng Đồng, sau khi giới thiệu xong còn trịnh trọng nói với Đồng Đồng:
– Đây là cha tớ, về sau cậu không được nói tớ không có cha rất đáng thương nữa.
Không ai nghĩ bé con đột nhiên lại nói ra câu này, tất cả những người lớn có mặt đều cứng đờ người.
Nguyên Chỉ Linh cúi mặt khó xử, trong lòng khổ sở cùng chua xót.
Mà cô giá oTrương bên cạnh cũng xấu hổ, cô không hề biết những đứa trẻ lại nói với nhau như thế:
– Thành thật xin lỗi mẹ Nhân Nhân.
– Không sao, đây không phải lỗi của cô giáo. Cô thấp giọng nói.
– Đúng đây không phải là lỗi của mọi người mà là tôi sai. Quí Hi đột nhiên tiếp lời làm cho cô giáo Trương và Nguyên Chỉ Linh không hẹn mà cùng nhìn về anh.
– Mẹ Nhân Nhân, vị này là…
Tuy Nhân Nhân nói đây là cha của bé nhưng lời nói trẻ con sao có thể tin. Cô quyết định hỏi một chút cho chắc ăn.
– Chào cô, tôi tên Quí Hi là cha của Nhân Nhân. Quí Hi tự giới thiệu.
Họ Quý, cùng họ với Nhân Nhân. Cô nhìn về phía mẹ Nhân Nhân thấy không phản đối, vậy chắc là đúng.
Nhưng cũng phải nói, cha của Nhân Nhân thật đẹp trai! Mẹ Nhân Nhân sao lại có thể ly hôn cùng anh. Nếu cô không có bạn trai… Chậc cô đang suy nghĩ cái gì thế.
– Chào anh, tôi là giáo viên phụ trách lớp Nhân Nhân, tôi là Trương Quỳnh Lâm. Cô giáo Trương hoàn hồn, thái độ thành thật nói:
– Chuyện vừa rồi tôi rất xin lỗi, đều là tôi sơ sẩy khiến các bé mới nói ra như thế, tôi thực sự xin lỗi.
– Không phải lỗi của cô giáo, là tôi sai. Có điều loại chuyện này về sau sẽ không xảy ra, vì từ nay tôi sẽ cho Nhân Nhân một gia đình đầy đủ, hạnh phúc.
Quí Hi ôm Chỉ Linh vào lòng, tuyên bố:
– Vợ chồng chúng tôi sẽ tái hôn.