– Em thấy thế nào
– Rất đẹp, em rất thích
Nhân viên bán hàng giới thiệu qua rồi dắt bọn họ đi xem một vòng các căn hộ trang hoàng xa hoa. Quý Hy quả như Nguyên Chỉ Linh đoán luôn hỏi ý kiến của cô, mà cô để cảnh cáo anh nên cái nào cũng không do dự mà nói thích
Quý Hy lại chăm chú xem cách trang hoàng trong phòng, may hơi nhíu, dịu dàng thương nghị:
– Thật không? Nhưng anh thấy phòng này có quá nhiều gương và đồ thủy tinh rất nguy hiểm cho Nhân Nhân, xem các gian khác được không? Nếu không tìm thấy nhà nào ưng ý hơn thì chúng ta trở lại mua nhà này.
Xem đi, cô đã biết anh nhất định sẽ tìm được lí do từ chối. Chắc chắn nghe anh nói thế, cô Trương– người đang giới thiệu nhà cho bọn họ sẽ dẫn đến căn hộ ít gương và ít đồ thủy tinh, đến lúc đó cô muốn xem xem anh còn gì để chê bai.
– Cũng được. Nguyên Chỉ Linh mặt không đổi sắc, gật đầu chờ xem kịch vui.
Trương tiểu thư lập tức nói:
– Vậy để tôi dẫn quý vị đến xem căn hộ khác
– Được, phiền cô rồi.
Sau đó Trương tiểu thư dẫn bọn họ đi xem tiếp hai căn phòng. Quý Hy hỏi Nguyên Chỉ Linh thì cô đều gật đầu nói thích. Nhưng anh lại bới lông tìm vết chê một căn hộ thì quá nhỏ mà căn hộ còn lại màu sơn tường quá ảm đạm không tốt cho Nhân Nhân. Sắc mặt Trương tiểu thư càng lúc càng khó coi.
Trương tiểu thư bật đèn ở căn hộ thứ tư, có chút bất đắc dĩ mà nói:
– Đây là căn hộ cuối cùng hai ngày trước mới trang trí xong thôi. Nếu ông chủ Quí vẫn không thích thì cũng không có cách nào.
Nguyên Chỉ Linh nắm tay con gái đi vào, đi theo Quý Hy thăm thú một vòng.
Phòng khách rộng rãi bố trí đèn chùm tinh tế, phong cách thiết kế hài hòa, màu sắc ấm áp. Căn hộ này tuy không hoa lệ như ba căn hộ trước nhưng lại có cảm giác thoải mái, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Trời ạ, nếu cô thực sự có tiền nhất định sẽ không cưỡng lại sức hấp dẫn của nó mà mua nó rồi.
– Em thấy sao? Quý Hy lại hỏi ý kiến cô.
– Em thích nhất căn hộ này. Cô thành thật nói cho anh. Dù sao kiểu gì anh cũng sẽ nghĩ ra một khuyết điểm mà chạy lấy người nên cô cũng không cần thiết nói dối.
– Vợ chồng chúng mình thật tâm ý tương thông. Anh cũng thích nhất gian này, thế thì mua căn hộ này đi. Anh sảng khoái gật đầu.
– Cái gì? Nguyên Chỉ Linh ngây người, không để ý Trương tiểu thư ở bên vội hỏi:
– Anh đang nói thật đấy à?
– Tất nhiên. Anh bình thản trả lời rồi quay đầu hỏi Trương tiểu thư:
– Hôm nay kí hợp đồng được không?
– Tất nhiên là được. Nếu ông chủ Quý muốn thì tôi có thể nói với quản lí cho hai người mua với giá ưu đãi nhất.
Trương tiểu thư tươi cười trả lời.
– Ưu đãi hay không không quan trọng, Quý Hy không chút do dự nói: – tôi muốn trong tuần này có thể chuyển vào. Điện, nước, gas, điện thoại, tivi đều có thể sử dụng, cũng phải nối mạng, nhất định phải thu dọn qua nữa. Nếu cô có thể giúp thì tôi sẽ trả thêm cho cô để cảm ơn.
Làm việc gần 15 năm cô đã gặp đủ mọi loại khách. Tất nhiên cũng có loại vung tiền không tiếc tay, thậm chí ngay cả giá cũng không hỏi. Mà vị Quý tiên sinh đây lại đúng là loại người này. Quả nhiên dự cảm ban đầu của cô không sai.
– Được. Trương tiểu thư gật đầu nhưng cùng lúc ấy Nguyên Chỉ Linh lại nói:
– Chờ một chút
Quý Hy và Trương tiểu thư đều quay lại nhìn cô.
Anh ôn nhu hỏi:
– Làm sao vậy?
Cô nói với Trương tiểu thư:
– Xin lỗi, tôi muốn cùng chồng tôi bàn bạc một chút được chứ?
– Tất nhiên. Trương tiểu thư gật đầu đi vào phòng ngủ, để phòng khách cho hai vợ chồng họ nói chuyện.
Trương tiểu thư vừa đi cô đã nhỏ giọng hỏi Quý Hy:
– Anh đang làm cái quỷ gì thế?
– Mua nhà ở. Anh ngạc nhiên trả lời.
– Anh đừng có đùa nữa. Nguyên Chỉ Linh nhỏ giọng cảnh cáo: – người ta đang làm việc, anh nói đùa như thế rất quá đáng, đừng có làm loạn lên nữa.
– Anh đang nói thật. Chờ anh thanh toán xong thì em sẽ biết.
Quý Hy nghiêm trang cam đoan với cô.
– Đây không phải câu trả lời em muốn. Cô sắp phát điên: – cuối cùng thì anh muốn thế nào?
– Anh chỉ muốn mua căn hộ lớn hơn một chút để một nhà ba người chúng ta ở thoải mái thôi. Anh nhíu mày nói, lúc sau như chợt hiểu hỏi: hay là em cảm thấy căn hộ này quá bé.
Không gian quả có hơi nhỏ nhưng vì bọn họ chỉ cần ở hai tháng, chờ Nhân Nhân học hết học kì này sẽ chuyển đến Đài Bắc nên anh nghĩ có thể ở trong căn hộ này cũng được. Nhưng nếu vợ không thích thì tìm một phòng lớn hơn vậy. Quý Hy thầm đoán.
Quá nhỏ?Nguyên Chỉ Linh tròn mắt thầm muốn bổ tung đầu anh ra xem rốt cuộc là anh đang nghĩ gì? Đang đùa hay đang nói thật?
– Em muốn về nhà. Không thích cùng anh chơi trò chơi làm phiền người khác, cô nói.
– Về nhà. Anh hơi sửng sốt: – nhưng phòng còn chưa mua…
– Nếu anh mua thì em trở mặt với anh đấy. Cô cắt ngang lời anh, hung hãn trừng mắt
– Rất xin lỗi, không biết hai vị thảo luận thế nào. Đợi trong phòng ngủ Trương tiểu thư thò đầu ra nói. Cô ta vừa nghe thấy hai chữ “về nhà”
– Vợ tôi không thích nên không mua nữa. Quý Hy lắc đầu với cô .
Nguyên Chỉ Linh cứng đờ người, không tin nổi anh lại lấy cô ra làm lí do từ chối.
Cô trúng kế, thì ra đây là nước cờ cuối của anh, tương kế tựu kế đem cô làm quân cờ, thật đáng giận (tự mình suy nghĩ linh tinh rồi lại đổ tội cho người khác kìa)
– Xin lỗi cô, làm mất nhiều thơi gian của cô.
Cô nói với Trương tiểu thư sắc mặt có vẻ khó coi.
– Không sao. Trương tiểu thư miễn cưỡng cười nói.
Sau đó bọn họ rời đi.
Trời ạ, đây là lần đầu tiên cô đùa giỡn người khác như thế, khiến lương tâm cô có chút bất an. Nguyên Chỉ Linh cảm thấy tim đập nhanh đến phát hoảng.
Thấy cô có phản ứng không vui, Quý Hy tự phán đoán:
– Nếu em không thích nhà này thì ở gần đây cũng có khu chung cư khác, chúng ta đến đó xem cũng được.
Cô lườm anh rồi nói:
– Không thích đùa.
– Đùa? Đùa cái gì? Anh kinh ngạc hỏi.
– Giả bộ hào phòng, chơi trò đại phú hào
– Cái gì? Quý Hy nhăn mặt có chút dở khóc dở cười.
Đến nửa ngày cô vẫn còn nghĩ mình giả bộ hào phóng. Xem ra anh nên cùng cô nói chuyện. Trước tiên phải để cô thấy giá trị con người của chồng cô là bao nhiêu mới được.
Anh hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói với cô:
– Chỉ Linh, anh không chơi trò đại phú hào gì đó, ở Đào Viên mua nhà với anh không phải là chuyện to tát.
– Không to tát? Hahaha Nguyên Chỉ Linh cười giễu
Nhân Nhân ngồi trong lòng cô cũng bắt chước cười to Hahaha
– Nhân Nhân con cười hay lắm. Cô cúi đầu khen con gái
– Hahaha. Được mẹ khen Nhân Nhân lại vui vẻ cười tiếp khiến Quý Hy nghe xong thật không biết nên nói gì
– Anh đang nói thât. Anh nhấn mạnh
– Anh Quý, anh về Đài Loan tuy có hợp đồng làm ăn nhưng cũng là khi có khi không, tức là thu nhập của anh cũng không ổn định. Tình huống này em hỏi anh anh muốn làm thế nào nuôi mẹ con em.
– Anh có tiền, không cần em phải lo. Anh nhận mấy hợp đồng kia chẳng qua là giết thời gian và để cho mình không quên đi công việc bao năm qua thôi.
– Em đang lo lắng cho mẹ con em đây. Anh dù có tiền cũng không phải khoa trương. Lại còn nói mua nhà không có gì đáng kể? Anh cho anh là người giàu có nổi tiếng thế giới sao, có thể tiêu tiền như nước, tiêu tiền mà sống cho qua ngày sao?
Quý Hy ra vẻ suy tư nói:
– Mười người giàu nhất thì hơi khó nhưng 100 người thì không thành vấn đề.
– Haha, rất đáng cười. Nguyên Chỉ Linh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.
– Haha, rất đáng cười! Những lời này học hay lắm, Nhân Nhân lại bắt chước mẹ, giọng nói non nớt đáng yêu khiến vợ chồng họ đều phì cười.
Quý Hy sờ sờ đầu con gái rồi nói với vợ:
– Xem ra chúng ta cần thời gian nói chuyện cho kĩ.
Nguyên Chỉ Linh gật đầu rồi nói với con gái:
– Nhân Nhân nói lại lần nữa xem.
– Haha, rất buồn cười. Nhân Nhân lập tức nói to khiến vợ chồng bọn họ lại cười vui vẻ.
Thấy ba mẹ cười vui Nhân Nhân cũng vui vẻ cười haha.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.