– Xin hỏi……
Một giọng nói sợ hãi, ôn nhu từ phía sau vang lên nhỏ đến nỗi Quý Hi thiếu chút nữa không nghe thấy.
Anh xoay người chỉ nhìn thấy một cô gái trắng trẻo, tinh tế đứng ở phía sau anh, trên tay cầm chiếc túi lớn chắc là rất nặng khiến cho người ta nhìn nhịn không được phải cau mày.
– Có việc gì không? Anh hỏi lại.
Cô gái sau khi thấy mặt anh dường như bị dọa, mắt mở to tròn trừng trừng nhìn anh một lúc lâu mà không trả lời câu hỏi của anh.
Mặt anh dọa người đến mức đấy cơ à? Quý Hi nhịn không được lấy tay sờ sờ lên mặt, trong lòng đoán.
Thực ra, không ít người nói trông anh rất có mị lực, ngũ quan thâm thúy, ánh mắt ma mỵ, khóe miệng lúc nào cũng cười như không cười, hơn nữa còn cao một mét tám, khí lực cường kiện rất hấp dẫn người khác. Còn có người từng nói điểm hấp dẫn nhất của anh không phải chỉ dùng hai từ tuấn tú nông cạn mà hình dung được mà là một loại khí chất cứng rắn lại ôn hòa, tục tằng (???) lại văn minh, rõ ràng mà xung đột nhưng lại mị hoặc lòng người.
Nói thật, anh cũng không hiểu những người đó đang nói gì, chỉ đơn giản là đẹp trai hoặc đầy sức hút nam tính. Nói đơn giản như vậy lại đem phức tạp hóa, trừu tượng làm gì?
Nói tóm lại, diện mạo của anh tuyệt đối không thể dọa người mà ngược lại còn khiến người khác giới hoan nghênh. Nhưng tại sao cô gái trước mặt anh lại lấy vẻ mặt kinh hãi nhìn trừng trừng anh? Thật sự là khó mà hiểu được.
– Xin hỏi trông tôi rất đáng sợ sao? Quý Hi nói.
Cô ngây ngốc sửng sốt một chút rồi cật lực lắc đầu.
– Vậy trên mặt tôi có thứ gì đáng sợ sao? Anh lại hỏi
Cô lại lần nữa dùng sức lắc đầu.
– Vậy vì sao em lại dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn tôi?
– Ông nội Quý không ở đây, cũng không nói gì đến việc anh trở về. Cô lắp bắp nói.
Ông nội Quý? Trở về? Quý Hi ngẩn người, sau đó nghi hoặc từ từ trợn to hai mắt.
– Em là Chỉ Linh? Nguyên Chỉ Linh?
Hai má trắng nõn của cô gái đỏ bừng, cô e lệ gật đầu.
Quý Hi ngạc nhiên nhìn cô, lúc này kẻ ngây dại là anh.
Trước kia, theo lời ông nội nói, anh biết hơn một năm trước, ông nội tình cờ gặp lại một người bạn mất liên lạc khá lâu. Người bạn đó tình hình kinh tế không được tốt nên ông nội đã thuyết phục người bạn đó cùng cháu gái duy nhất của ông ấy cùng đến ở. Người cháu gái kia tên là Nguyên Chỉ Linh mới tốt nghiệp đại học.
Đây là chuyện một năm về trước cho nên năm nay cô chắc đã 23 tuổi nhưng bộ dáng ngây ngô lại không khác chút nào so với học sinh trung học.
Có điều, đây cũng không phải là nguyên nhân khiến anh ngây người mà bởi lẽ, theo lời ông nội nói cùng cô trong tượng tượng bộ dáng khác hẳn so với người trước mắt anh đây.
Ông nội nói: Chỉ Linh tuy tuổi còn trẻ nhưng so với bất kì ai cũng thành thục, ổn trọng, hiếu thảo so với cháu trai như anh còn đáng dựa vào hơn. Khi ấy nghe xong có chút khó chịu, anh thầm nghĩ, vậy ông nội đi mà dựa vào cô.
Sau này mỗi lần ông cháu họ nói chuyện điện thoại, cái tên Chỉ Linh sẽ luôn xuất hiện trong miệng ông nội.
Ông nội lúc nói khi cô rất nhu thuận, lúc lại nói cô chuyên chế, độc tài, trong ăn uống của bọn họ, cô không cho phép có thịt mỡ.
Ông nội còn hay nói cô rất lợi hại, hơn nữa rất khỏe. Ở đại học, khi đi bán quần áo, một người đàn ông muốn nhấc một bao quần áp cũng cần cố hết sức mà cô lại chỉ dùng một tay.
Còn nói khi ở nhà, bất kể sửa bóng đèn, quạt điện, vòi nước, chỉ cần có cô mọi chuyện đều ok.
Tóm lại, trong miệng ông nội cô là một nữ lực sĩ vạn năng cho nên anh tưởng tượng cô là một người to lớn mạnh mẽ, bề ngoài nam tính thậm chí còn tráng kiện, hơi đen nữa. Kết quả ai biết cô lại là dạng này? Trắng nõn, e lệ, nhỏ gầy giống con thỏ non vô tội.
Lắc đầu, anh quyết định sau này đến tìm ông nội tính sổ chuyện làm anh lầm đường.
Theo như lời cô nói, có vẻ như cô nhận ra mình, Quý Hy tò mò hỏi:
– Em nhận ra anh?
– Em, em đã từng xem ảnh anh. Nguyên Chỉ Linh ấp úng trả lời.
– Em không cần khẩn trương như thế, anh trở lại không phải để thu tiền nhà. Anh nói đùa
Thế nhưng cô giống như không hiểu được sự hài hước của anh, ngơ ngác nhìn anh
– A?
– Không có gì
Anh lắc lắc đầu lại hỏi:
– Ông nội đâu? Anh đứng đây ấn chuông cả buổi cũng không thấy người ra mở cửa
– Ông nội Quý cùng với ông nội em chắc đang ở công viên chơi cờ, chắc sẽ trở về nhanh thôi. Em có chìa khóa nhà, anh muốn vào nhà hay muốn ra công viên tìm ông nội.
Cô sợ hãi hỏi.
– Một mình đối mặt với anh khiến em rất khẩn trương sao? Nếu như vậy, anh ra công viên
Nguyên Chỉ Linh vội lắc đầu. Cô làm sao có thể cưu chiếm thước sào đâu (đại ý như chiếm chỗ của người khác).
Nhà này là của Quý gia, cô cùng ông nội chỉ là khách trọ sống nhờ, tuy có cùng thanh toán tiền điện nước nhưng lại không mất tiền thuê nhà, điều này vẫn khiến cho cô có cảm giác đã chiếm tiện nghi của người khác.
Nhưng ông Quý nói phòng để không cũng vô dụng, bọn họ đến đây cùng làm bạn với ông già cô độc, ông nội đã rất cảm ơn rồi, còn nói nếu cô nhất quyết muốn nộp tiền thuê nhà thì ông nội cũng trả tiền lương cho cô, cảm ơn ông cháu cô làm bạn, chăm sóc ông. Cho nên cuối cùng tiền thuê nhà vẫn không mất.
– Em không khẩn trương chỉ là có chút không quen
Nguyên Chỉ Linh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc chính mình rồi mỉm cười với anh
– Không quen cái gì?
– Không quen việc một người luôn luôn chỉ nhìn thấy trong ảnh đột nhiên chân thật xuất hiện trước mặt thôi.
Cô lại mỉm cười với anh, dần dần khôi phục lại cảm giác e lệ lúc đầu.
Cô mang theo hai túi đồ lớn đến trước mặt anh rồi thả xuống đất, lấy từ trong túi chìa khóa để mở cửa lớn, vừa quay người định nhấc hai túi đồ vào trong thì Quý Hy đã mang hai túi quần áo đó vào trong nhà cho cô rồi. Cô ngây ngốc sửng sốt một lát rồi mới vội vàng vào nhà, khóa cổng xong chầm chậm đi qua sân đến dưới hiên nhà.
– Cảm ơn anh.
Cô vừa nói cảm ơn vừa nhanh chóng mở cửa nhà để cho anh mang đồ vào trong.
– Để chỗ nào đây. Vừa vào nhà anh đã hỏi cô.
– Để đây là được rồi. Nguyên Chỉ Linh chỉ vào cạnh cửa nói.
Nhà của ông Quý là gian nhà trệt rộng khoảng 70 m2, trước sau sân vườn tầm 30m2, các thiết bị có chút cũ kĩ, nhưng tương đối thoải mái.
Nghe ông Quý nói đây là nơi ông Quý ở cùng vợ, dành dụm vất vả một đời mua được vốn định để lại cho đứa con duy nhất, không ngờ người đầu bạc phải tiễn người tóc xanh, chỉ để lại niềm an ủi duy nhất là đứa cháu trai.
Nói đến đứa cháu trai này Ông Quý luôn kiêu ngạo vô cùng, cằm vênh lên cũng gần song song với bầu trời mất. Cảm giác giống hệt khi ông nội của cô nhắc đến cô với người khác.
Nhưng nói thật, cô cùng Quý Hi căn bản là không thể so sánh. Anh là thạc sĩ từ Mĩ trở về, cô chỉ là tốt nghiệp đại học hạng hai ở Đài Loan mà thôi.
Hơn nữa, nghe Ông Quý nói anh còn ở Mỹ cùng bạn bè góp vốn mở một công ty phần mềm, có thể coi là một kẻ có tiền đi
Tóm lại, anh cùng cô nếu thật muốn so sánh thì căn bản chính là một trời một vực khác biệt, không hiểu ông nội kiêu ngạo vì cô về cái gì? Thật khiến cô xấu hổ.
Nhìn anh bước vào phòng khác, cô đột nhiên nhớ ra mở miệng:
– Đúng rồi, anh muốn uống gì?
– Không cần đâu, đừng coi anh như khách thế. Quý Hi cười lắc đầu.
– A!
Nguyên Chỉ Linh nhịn không được khẽ hô, sau đó vừa áy náy vừa thẹn thấp giọng nói:
– Xin lỗi, em giống như khách át giọng chủ.
– Anh không có ý này, chỉ là muốn em thoải mái chút mà thôi.
Anh quay đầu nhìn khắp nơi cảm khái nói:
– Nơi này chằng thay đổi chút nào cả
Cái bàn cũ, chiếc ti vi vẫn đặt ở góc kia, trên bàn là chồng sách cũ. Khắp tường giấy khen cũng vẫn còn đó, đó là “sự nghiệp học hành vĩ đại” của anh, giấy khen đã ngả màu vàng nhưng vẫn kiên cố chiếm cứ mảnh tường ấy.
Trong gian phòng này tràn ngập kí ức, khó trách ông nội ở đây gần nửa đời, hai năm trước bà nội qua đời ông nội vẫn tình nguyện một mình ở nơi này chứ không muốn cùng anh sang Mỹ sống.
Nghĩ như vậy, anh cảm thấy mình nợ cô gái này một câu cảm ơn. Quý Hy thu hồi ánh mắt nhìn sang cô chân thành nói:
– Cảm ơn em
Nguyên Chỉ Linh ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao lại cảm ơn em.
– Bởi vì em thay anh chăm sóc ông nội, cảm ơn em
Cô nghe thế thì vội lắc đầu:
– Anh không cần nói như thế, thực ra là em và ông nội được anh cùng Ông Quý chiếu cố mới đúng, cảm ơn anh.
Nói xong, cô còn cúi đầu cảm ơn anh làm Quý Hy nhất thời có chút dở khóc dở cười. Nguyên bản vốn là anh nên cảm ơn cô cuối cùng lại thành cô cảm ơn anh?
– Anh không nhớ rõ mình đã chiếu cố em cùng ông nội khi nào?
Cho nên anh không thể nhận lời cảm ơn này của cô.
Cô gật đầu như giã tỏi nói với anh:
– Tất nhiên là có vì anh không phản đối em cũng ông nội ở đây.
– Như vậy cũng coi là chiếu cố.
Cô ra sức gật đầu.
Xem vẻ mặt rất chân thật của cô khiến anh đột nhiên á khẩu. Cô gái này cùng với sự tưởng tượng của anh… Bất kể là dung mạo hay cá tính đều hoàn toàn khác biệt
– Đúng rồi, sao không thấy hành lý của anh?
Nguyên Chỉ Linh đột nhiên nghĩ đến, hiếu kì hỏi.
– Anh để ở khách sạn
– Khách sạn? Vì sao anh muốn ở khách sạn, là vì cùng ông nội ở đây sao? Nếu đúng vậy….
– Không phải
Quý Hy vội cắt lời cô:
– Anh lần này về Đài Loan là vì công việc cũng không phải để nghỉ ngơi nên ở lại khách sạn thì tiện hơn nhiều.
– Nếu chỉ vì cần lên mạng, anh vẫn có thể trở về mà
– Em đã nối mạng ở đây?
Nguyên Chỉ Linh gật đầu:
– Ông Quý rất lâu không được gặp anh, dù lần này anh trở về là vì công tác cũng nên ở lại nhà, có thể có nhiều thời gian ở bên Ông Quý hơn, em nghĩ ông nội nhất định sẽ rất vui.
– “Thế thì cứ như vậy đi
Quý Hy đăm chiêu nhìn cô. Thì ra đây là nguyên nhân ông nội luôn ca ngợi cô rất nhu thuận, bây giờ anh đã hiểu.
Cô so với mình là cháu đích tôn càng hiểu rõ ông nội hơn. Vì những lời nói này của cô là những điều anh không hề nghĩ đến. Cô thật là cô gái thiện lương am hiểu lòng người
– Em không có ý xen vào chuyện của anh
Nhìn anh đang chằm chằm nhìn mình cũng không nói một câu, Nguyên Chỉ Linh sợ hãi nói.
Cô biết có một số người rất ghét người khác quản chuyện của mình, anh có thể vừa khéo là loại người này không?
Quý Hy lắc đầu cảm kích nói:
– Không đâu, anh còn muốn cảm ơn em đã suy nghĩ cho ông nội như vậy
Cô ngượng ngùng đỏ hồng hai má:
– Anh không cần nói như thế
Quý Hy mỉm cười:
– Anh đến khách sạn lấy hành lý, trước tiên em đừng nói gì với ông nội anh đã về, anh muốn cho ông một niềm vui bất ngờ.
– Vâng.
Cô tươi cười vội gật đầu, nghĩ rằng Ông Quý sẽ rất thích niềm vui bất ngờ này.
– Vậy cứ thế nhé. Anh nháy mắt nói.
– Như thế đi. Cô cười tươi đáp trả