Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 94: Chương 94: Cầu Cầu mất tích




″ Tài liệu của hắn em mở không ra!" Dưới ánh đèn mờ tối, của quán rượu, một phụ nữ diêm dúa lẳng lơ nhỏ giọng nói.

"Vậy thì tiếp tục tìm, anh không tin hắn ta không có một nơi nào sơ sót!" Âm thanh của người đàn ông khàn khàn mà trầm thấp "Thiếu chủ đã đồng ý với anh chỉ cần em có thể lấy được tài liệu quan trọng của hắn thì sẽ cho chúng ta mười triệu đến lúc đó chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi !" Y kéo người phụ nữ kia vào trong lồng ngực môi kề lỗ ti của ả thỏ thẻ .

"Lời này anh đã nói vô số lần! Anh biết em sợ hãi bao nhiêu sao? Từ trước đến giờ người kia làm việc đều rất cẩn thận lấy được đồ của hắn so với lên trời còn khó hơn, Thiếu chủ của anh cảm thấy hứng thú đối với vật đó như vậy thì sao anh ta không tự mình đi!" Cô ta không khách khí đáp lại "Nếu như em bị bắt nhất định sẽ chết rất khó coi!"

"Bảo bối lần này nhất định em phải tin tưởng anh, Thiếu chủ đã đến nơi này! Trác thị lần này chết chắc!" Người đàn ông cắn răng nghiến lợi.

"Được rồi em không muốn nói nhiều, về sau không nên vô duyên vô cớ đến tặng hoa như vậy sẽ khiến cho người khác hoài nghi với lại người đàn bà giao hoa đó thật phiền phức!" Ả giơ tay lên nói "Nếu như thừa thời gian hãy giúp em dạy dỗ cô ta!"

"Chỉ cần em làm tốt việc này vị giao hoa kia chỉ là chút lòng thành! Em muốn mạng của cô ta anh cũng sẽ dâng lên cho!" Y bỉ ổi vuốt tay của cô ta nhưng lại bị cô ta đẩy ra. . . Khi cô vừa đi người đàn ông lập tức từ lối ra bí mật đi ra ngoài." Tiểu Ngũ mang mấy người đi gặp cái người giao hoa đó cho tôi!"

"Đại ca ở cửa hàng nào,và lúc nào ạ?"

"Chính là cửa hàng bán hoa Hâm Hâm kia! Tối mai bảy giờ các anh bắt cô đến rồi gọi điện thoại cho tôi biết!"

Người đàn ông cúp điện thoại rồi lập tức phóng máy xe đi đến Thành Tây, sau gần nửa tiếng hắn đặt chân đến một ngôi nhà có lối kiến trúc cổ kính. Ngôi nhà này là một trong những ngôi nhà cổ kính và lớn nhất của thành Tây biệt thự Euclid.

"Thiếu chủ!" Người đàn ông cung kính kính gọi một tiếng.

Nhưng là này bóng dáng ở chỗ sâu kia lại không lên tiếng, hắn mặc một cái áo chòng kiểu Trung Quốc nhiều nút cài, âm trầm giống như Quỷ Vương. Ngón tay hắn đang gõ lên bàn theo từng tiết tấu, sau khi nghe thấy người đàn ông kia gọi, hắn chợt dừng lại. Ngón trỏ khẽ nhúc nhích, ở bên cạnh lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ đi ra.

"Thiếu chủ!" Người đàn ông kia bị dọa lập tức quỳ xuống "Tôi đã làm sai điều gì sao?"

Người nọ không nói một lời ngón tay lại bắt đầu gõ theo nhịp điệu như cũ, rồi đột nhiên một tiếng súng nổ vang. . ." Dọn dẹp sạch sẽ đem xác hắn vứt xuống sông!" Trong bóng tối hai tay người đàn ông nắm vào nhau, âm thanh lạnh khốc hình như rất trẻ tuổi.

"Thiếu chủ tại sao" trong bóng tối có người không nhịn được hỏi.

"Hắn ta thấy lợi mà tối mắt, tự mình hành đọng với loại đàn bà kia chút nữa đã hỏng việc lớn của cúng ta. Hắn không phòng bị gì cả mà cứ đi đến nơi này, ngộ nhỡ bị người khác theo dõi thì làm thế nào? Trác Minh Liệt thông minh như vậy,hắn tại sao có thể không ngờ là người bên trong công ty làm? Ngu đến mức cực hạn! Trong một thời gian ngắn không thể hành động nữa!" Tiếng nói dừng lại trong bóng tối người đàn ông nọ đứng lên, ánh mặt trời yếu ớt len lỏi qua khe rèm cửa sổ xuyên vào bên trong cho người ta nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn khoác trên mình một cái áo khoác cổ truyền của Trung Quốc.

"Các anh hãy nhớ! Không có lệnh của tôi ai cũng không được hành động. Cái chúng ta đối phó không phải là Trác thị mà là Trác Minh Liệt! Phải biết hắn là thành viên của hội Tử thần tại Đại Học Ivy!" Trong bóng tối người đàn ông nắm lấy rèm cửa sổ, âm thanh có vẻ khác thường âm trầm kinh khủng. Trong truyền thuyết hộiTử thần kia tin phục tử thần, là tổ chức học sinh thần bí trải rộng khắp tường đại học Ivy, thành viên trong đó đều phải là nhưng tinh anh hoặc quý tộc. Mặc dù những sinh viên kia đã tốt nghiệp nhưng là bọn họ vẫn sẽ duy trì liên lạc mật thiết cùng với các thành viên khác trong hội. nguồn truyện tại doctruyen.org

Những thành viên này sau khi tốt nghiệp không phải là những thương nhân tài hoa thì cũng là những trụ cột chính của đất nước. Mà chuyện Trác Minh Liệt là thành viên của hội Tử thần ngay cả cha hắn cũng không biết. Việc người đàn ông thần bí trong bóng tối lại biết rõ ràng như thế chỉ có thể do một nguyên nhân hắn cũng là thành viên của cái tổ chức kia!

Sau khi từ Canada trở về Tiểu Thi cảm thấy mình không còn được vui vẻ như trước thậm chí thỉnh thoảng tự dưng lại phiền muộn. Chuyện Lý Triết Vũ mất tích cô đã nghĩ đến nát óc gần như hàng đêm đều mất ngủ nhưng cũng không hiểu nổi chuyện này, sau lưng rốt cuộc là có âm mưu hoặc là bí mật gì . Tình cảm đối với Trác Minh Liệt càng thêm phức tạp, một mặt cô biết mình thích anh ta nhưng mặt khác lại ngại vì thân phận của mình nên cũng không dám đến gần anh. Cô sợ mình sẽ làm theo như tờ giấy kia mà hại anh.

Đã vài ngày Tiểu Thi không đi làm cũng may ông chủ cửa hàng bán hoa cũng không còn thúc giục cô, chỉ nói nếu tâm trạng của cô không tốt thì hay ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Đầu giường đồng hồ báo thức chợt vang lên đã đến giờ đón Cầu Cầu tan học. Tiểu Thi chuẩn bị một chút rồi phóng xe đến nhà trẻ nhưng trên đường đi lại bị kẹt xe chậm mấy phút, nhưng trong khoảng thời gian mấy phút đó lại có người đi đón Cầu Cầu trước cô.

"Người bạn nhỏ cháu có phải là Cầu Cầu không?" Một người đàn ông đầu trọc dịu dàng hỏi.

"Vâng!" Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu một cái.

" Mẹ cháu nhờ chú đến đón cháu, cháu mau đi chùng với chú thôi!"

"Mẹ nói không cùng người xa lạ nói chuyện!" Cầu Cầu đeo lại túi sách nhỏ, rẽ phải chạy đi, người đàn ông kia thấy mềm không được, gã liền dùng biện pháp cứng rắn, tay to của gã bịt chặp miệng Cầu Cầu kéo nó vào một chiếc xe, sau đó nhanh chóng đi mất.

Tiểu Thi vừa đến cửa nhà trẻ không nhìn thấy Cầu Cầu đâu thì có một loại dự cảm xấu cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tử Quân.

" Tử Quân, Cầu Cầu có ở với cô không ?" Tiểu Thi khẩn trương hỏi.

"Không có Tiểu Thi, Cầu Cầu không thấy sao?" Thẩm Tử Quân đứng lên "Cô đang ở đâu, cửa nhà trẻ sao, đừng có gấp tôi tới tìm cô!"

Tiểu Thi tìm khắp các góc sân trường cũng không nhìn thấy Cầu Cầu, cô gấp đến độ nước mắt trực rơi xuống, đúng lúc này có hai tên côn đồ tóc vàng xén cạnh đi đến "Này cô chính là Tiểu Thi?"

Tiểu Thi nhìn cách ăn mặc của bọn họ lập tức cảm thấy không phải người tốt nước mắt quanh tròng hỏi: " Có phải là các anh mang con tôi đi phải không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.