Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 187: Chương 187: Cha con gặp nhau




″ Ông ngoại, ông đi đâu vậy?”

“Trác Minh Liệt cháu trở về thật đúng lúc! Mau đi với ông ngoại một chuyến, xem cô bé kia có phải là cô dâu của cháu không!”

“Ông ngoại!” Trác Minh Liệt kích động kéo cánh tay ông lại “Người nói cái gì? Đã tìm được Thi Ngữ rồi sao?”

“Ai ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cháu cứ đi theo ông một chuyến đi!”

Hai ông cháu đến viện nghiên cứu bí mật rất nhanh.

“Ông ngoại đây là đâu?”

“Nơi này là chợ đen!”

“Tại sao Thi Ngữ lại ở chỗ này?”

“Trác Minh Liệt, điều đầu tiên ta không thể chắc chắn cô bé kia là cô dâu của cháu. Điều thứ hai cô bé ấy được ta cứu từ dưới biển và được đưa đến nơi này!”

“Ông ngoại! !” Trác Minh Liệt kích động bởi trực giác anh có thể xác định cô gái này nhất định là Lâm Thi Ngữ.” Bây giờ cô ấy đang đâu, người mau dẫn cháu đi gặp cô ấy!”

Ông cụ thở dài gọi người có trách nhiệm chăm sóc Lâm Thi Ngữ đi lên.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Ông cụ hỏi.

“Ban đầu mọi chuyện đều tốt nhưng sáng nay khi thuộc hạ tỉnh dạy và sang phong bệnh của cô ấy thì không thấy cô ấy đâu nữa! Sau đó tất cả các bác sĩ của viện cũng đều mất tích!”

“Khốn kiếp!” Ông cụ tức giận, toàn thân phát run ” Tư Đồ Như ta sao lại có một thuộc hạ bất tài vô dụng như vậy!” Ông chợt rút súng lục ra nhắm thẳng vào đầu người bảo vệ áo đen . . .

” Ông ngoại!” Trác Minh Liệt kéo tay của ông “Lưu hắn lại, sau này còn hữu dụng!”

Mặc dù Trác Minh Liệt gấp nhưng anh cũng hiểu nặng nhẹ. Vì vậy đem bắt người bao vệ kia nói lạ mọi chuyện từ đầu.

“Vị tiểu thư kia mắt bị mù vẫn luôn không chịu nói lời nào”

Lòng của Trác Minh Liệt chợt trầm xuống sau đó lại kịch liệt nhảy lên “Chính là cô ấy, cô ấy chắc chắn là Lâm Thi Ngữ” Anh nắm cái trán trước mắt trống rỗng.

“Ông ngoại tại sao người không nói sớm cho cháu biết ! Bây giờ ra sao, bây giờ cô ấy ở đâu?” Trác Minh Liệt rống lên.

“Bao quanh viện là chợ đen là bộ máy giao dịch lớn nhất cả nước, thuộc hạ chỉ sợ có người thèm muốn thứ kim loại trên người cô ấy nên đã bắt cóc cô ấy và bán đi rồi!”

“Cái gì, kim loại gì ?” Trác Minh Liệt run rẩy hỏi “Làm thế nào có thể lấy thứ đó ra khỏi người cô ấy?”

“Đó chính là kim loại Hardware bộ phận trong kế hoạch A mà chúng ta đang thiếu, muốn lấy ra chỉ có cách giết người đoạt cốt” Vẻ mặt ông cụ nặng nề. . .

” Ông ngoại người đưa cô ấy đến đây, lẽ nào người cũng muốn lấy thứ kim loại ấy ra?” Trác Minh Liệt không thể tin được “Các người vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy! !”

” Minh Liệt! Lúc đầu ông ngoại cũng có ý định này nhưng đến khi gặp Mộc Mộc và Cầu Cầu ông đã hối hận, để cho cháu biết những chuyện này cũng là do ông đã thay đổi ý định, nhật định ông sẽ cố hết sức để tìm ra cô ấy!” Ông cụ cũng lên giọng “Bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian để giải thích này khi, A Bỉnh cậu hãy lập tức phong tỏa tất cả các phiên giao dịch của chợ đen đồng thời hãy tung tin đồn là cô gái ấy vẫn ở trong tay chúng ta, Minh Liệt cháu có thể tìm được cô gái nào đó có khuôn mặt giống với Thi Ngữ nhất chứ?”

Trác Minh Liệt trầm mặc chốc lát chợt nghĩ đến một người: Tử Đồ Mi. Khuôn mặt của cô ta không khác Thi Ngữ chút nào!

Hoàng hôn buống xuống, mặc dù đang vao tháng 6 nhưng thời tiết dưới chân núi lại có chút lạnh.

Phùng Thiếu Diễm cho xe dừng lại phía sau nhà tù thành phố hút một điếu thuốc. Năm năm, đã năm năm rồi anh không đến thăm ba.

“Khụ khụ” Rất ít hút thuốc anh lại bị bị sặc. Trong vòng năm năm đã rất nhiều lần anh muốn đến thắm ba nhưng Lâm Thi An nói là sẽ bị người khác phát hiện và sẽ phá hỏng kế hoạch báo thù của bọn họ cho nên anh vẫn luôn lặng im. Nhưng đến hôm nay đi trên con đường báo thù anh chợt không tìm thấy phương hướng, thật sự, nếu không được gặp ba anh sợ mình sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Anh xuống xe, đi từ cửa vào. Mặc dù anh và Lâm Thi An đều chưa một lần đến thăm ba nhưng cũng có hỏi thăm về tình hình của ông .

“Số 0387 có người đến thăm”

Âm thanh lạnh lẽo từ trong khoáng phòng vang ra, Lâm Mộ Phong nhìn ánh mặt trời từ từ biến mất từ cửa sổ nhỏ bên ngoài, không khỏi âm thầm cảm thán cuộc sống ngắn ngủi. 0387 bất kể là ai đến đây, tên tuổi đều mất chỉ thay thế vào đó là những con số này. Đã muộn thế này ai còn muốn gặp ông?

Phùng Thiếu Diễm cúi đầu ngồi chời phía sau cửa sổ thủy tinh, sau đó ít phút anh nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông lưng hơi gù, mặc áo tù, mái tóc đã điểm xuyết bạc .

“Ba!” Anh kích động gõ cửa sổ thủy tinh.

Lâm Mộ Phong cũng nhìn thấy con trai ông kích động đến mức đôi môi cũng run rẩy thế nhưng không biết nói gì. Mãi một lúc lâu ông mới cầm ống nói lên, run rẩy gọi một tiếng: ” Thi Kiệt”

“Ba” Phùng Thiếu Diễm nghe thấy cái tên Thi Kiệt trái tim không khỏi đau xót. Lâm Thi Kiệt, cái tên xa lạ này gần như anh chưa lần nào dùng qua.

“Sao con lại ở đây, Thi An có khỏe không? Đã tìm được Thi Ngữ chưa?”

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của ba Phùng Thiếu Diễm không biết nên trả lời như thế nào.

“Ba, Thi An đã vẫn khỏe và cũng đã về đây, chúng con đã làm theo kế hoạch với mục đích là để Thẩm thị và Trác thị cùng phá sản nhưng bây giờ chúng con đang bị mất phương hướng theo ba chúng con có nên tiếp tục không?”

“Ai, bây giờ ba chỉ mong nhà họ Lâm và các con được bình an, kệt quả thể này là do nghiệt ta đã tạo ra ta không oán trách, nhưng còn Thi Ngữ thì sao?”

“Ba, đã tìm được Thi Ngữ ” Phùng Thiếu Diễm còn chưa biết chuyện Lâm Thi Ngữ bị rời xuống biển “Bây giờ em ấy đang ở cùng Thi An!”

“Có thật không? Thật tốt quá! Khi nào con mới dẫn con bé đến đây gặp ba” Nói xong Lâm Mộ Phong cũng nước mắt quanh tròng “Ba có lỗi với con bé!”

Hai cha con kề gối nói chuyện thẳng đến rất khuya. Khi từ nhà tù đi ra ngoài Phùng Thiếu Diễm cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng rất nhiều. Nhưng ít nhất anh cũng phải hạ gục Trác Thị. Nghe ba kể truyện cũ thì ra khi hỏi cưới Thi Ngữ Trác Thị đã dùng 20% cổ phần để làm của hồi môn vậy mà sau này khi Lâm Thị phá sản Trác Thị cũng không hề hoàn trả mà cứ chiếm lấy. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.