Thật là….! Nếu như có thể lựa chọn cô thật chỉ hy vọng giờ phút này, cô có thể vĩnh viễn nằm tại đây không bao giờ phải đứng lên như vậy sẽ không để cho họ nhìn thấy dáng vẻ chất vật và khuôn mặt nhếch nhác của cô.
Trác Minh Liệt nhìn thấy Tiểu Thi ngã nhào trong lòng chợt rung xuống. Loại cảm giác đó không phải kinh ngạc, không phải thương hại mà là một loại cảm giác không thể hiểu nổi không đợi anh biết rõ rốt cuộc đó là cái gì thì hai chân đã tự động đi đến chỗ Tiểu Thi bị ngã nhào.
“Tiểu thư cô không sao chứ?” Anh an ninh tốt bụng nhìn thấy một màn này, ở trước mặt Trác Minh Liệt đỡ cô lên. Điều này làm cho Trác Minh Liệt dừng bước.
(Tự dưng thấy ghét anh an ninh này thế…..)
“Không có việc gì cám ơn anh” Ngoài miệng Tiểu Thi nói không có việc gì nhưng chân phải lại đau dữ dội rõ ràng là bị trật rồi. Tiểu Thi khập khiểng đi ra khỏi Trác thị. Trừ Trác Minh Liệt phía sau anh tất cả mọi người đều giống như đang được xem hài kịch. Chỉ chỉ chõ chõ cười cười nói nói chỉ có Trác Minh Liệt mặt không hề biến sắc.
“Lý bí thư!” Anh nét mặt không thay đổi gọi Lý bí thư đến bên cạnh “Xét thấy biểu hiện vừa rồi của anh tôi cho rằng anh đã không còn thích hợp công tác ở Trác thị nữa rồi. Cho nên anh có thể đi khỏi nơi này!”
! ! Lời nói của Trác Minh Liệt như “Sấm sét giữa trời quang” chân Lý bí thư mềm nhũn ngã nhào ở đại sảnh. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, thoáng chốc tất cả mọi thứ đều trở nên yên lặng như tờ. Mặc dù không nói gì nhưng đều tất cả họ đều toát mồ hôi. Xem ra chuyện mới vừa rồi làm thần kinh tổng giám đốc xúc động rồi.
“Tiểu Thi! Cô làm sao vậy!” Ông chủ tiệm bán hoa nhìn Tiểu Thi chân thấp chân cao đi tới vội vàng chạy tới dìu cô.
“Thật xin lỗi oonh chủ. Tôi có chút không thoải mái tôi muốn xin về nhà trước một chút!”
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn nước mắt trên mặt Tiểu Thi ông cũng không hỏi nhiều. Xoay người đưa cho cô một bó hoa hướng dương: “Cho cô vui vẻ lên chút nào !”
“Nếu như là chuyện công tác vậy thì thật cám ơn ,tôi không sao! “Tiểu Thi cười rộ lên. Cầm này bó hoa hướng dương đi tới đường cái.
Thời tiết rất tốt, nhiệt độ vừa phải tâm trạng xấu ban nẫy rất nhanh cũng bị không khí ấm áp này mang đi. Đem tai nghe điện thoại di động nhét vào lỗ tai, tại đó có các bản nhạc của kèn ác-mô-ni-ca đó là âm thanh mà cô thích nhất . Nếu là ở trước kia gặp chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của cô nhất định là gọi điện thoại cho Triết Vũ để kể khổ với anh. Nhưng bây giờ cô sẽ không làm như vậy nữa vì cô không muốn sống dựa vào Triết Vũ cô muốn tự bản thân mình có thể xây dựng một thế giới cho riêng mình. Cho nên khi Triết Vũ muốn tìm người giúp việc cô liện không cần.
Tiểu Thi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Chiếc áo màu hồng , quần dài màu rám nắng dường như ánh mặt trời bao quanh cô, cô giống như gốc cây gầy yếu, nhưng chính cái vẻ yếu đuối đó lại làm cho cô quyến rũ,mát mẻ động lòng người. Cách đó năm thước xuyên qua khính ô tô, Trác Minh Liệt ngồi trong xe ngắm nhìn Tiểu Thi.
Người phụ nữ này dường như trước đây đã từng gặp qua ở nơi nào, chợt chuông điện thoại di động mãnh liệt vang lên phụ tá điện tới nói cuộc tuyển chọn bé trai để đóng quảng cáo đã bước vào trận chung kết mời anh đến quan sát.
——————————————