″ Đoàng" Một tiếng súng vang lên, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở chân trái Trác Minh Liệt quỳ một gối xuống, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trốn vào trong góc tường.
Chân trái chảy máu đầm đìa, đau đến tận tim. Nếu như đối phương muốn lấy tính mạng của anh thì phát súng vừa rồi đã có thể đẩy anh vào chỗ chết rồi nhưng có lẽ họ còn chưa muốn anh chết ngay vì vậy anh mạnh dạn hỏi: " Các người có yêu cầu gì thì cứ việc nói không cần lén lút như vậy! Tôi chỉ mong các người có thể thả con trai tôi ra còn mạng của tôi các người có thể tùy tiện mà lấy!" Anh còn chưa dứt lời thì một tiếng súng lại vang lên.
"Trác Minh Liệt quả nhiên là người gan dạ!" Một tay câm sung Lâm Thi An từ từ đi xuống "Dám một mình tới đây!"
"Là anh?" Trác Minh Liệt đứng lên như vết thương ở chân không đau chút nào. Anh bén nhọn nhìn Lâm Thi An, cố gắng nhớ xem người này là ai, trong đầu Trác Minh Liệt vẽ lên một khuôn mặt duyên phận.
"Lâm Thi An?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Không sai là tao!" Lâm Thi An cười lạnh, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo "Năm năm, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt! Trác Minh Liệt là đã lâu không gặp !"
"Rốt cuộc anh muốn cái gì? Tại sao lại bắt con tôi!" Trác Minh Liệt giận dữ hỏi.
"Gậy ông đập lưng ông! Lúc đầu, để đối phó với nhà họ Lâm ba mày và mày không phải cũng dùng hạ sách này sao?" Lâm Thi An cúi đầu không thấy rõ thái độ của hắn. . . Trác Minh Liệt cau mày anh thật sự không biết nên giải thích làm sao về vụ việc năm năm trước. Bởi vì anh cũng chỉ là một con cờ tất cả mọi việc đều một tay ba đạo diễn.
"Ân oán giữa nhà họ Trác và nhà họ Lâm anh cứ nhằm vào tôi, đứa bé vô tội!" Trác Minh Liệt bình tĩnh nói.
"Chỉ cần họ Trác hợp thành một!"( Mình cũng ko hiểu lắm TT^TT)
"Nó không chỉ mang họ Trác nó còn là con trai của Lâm Thi Ngữ! Cháu ngoại của anh!" Trác Minh Liệt lớn tiếng nói.
Nét mặt của Lâm Thi An khẽ biến đổi nhưng chỉ là thoáng qua.
"Mày không phải xứng nói đến Lâm Thi Ngữ! Em gái tao làm sao có thể có con với mày!" Lâm Thi An rống giận "Trác Minh Liệt, năm năm trước là mày lừa tao nên tao mới thua! Hôm nay tao muốn đánh cuộc với mày một lần nữa!"
"Được thôi, nhưng đánh cuộc gì?"
"Đánh cuộc giữa mạng của con trai mày và phần quan trọng của kế hoạch A!" Lâm Thi An cắn răng, vẻ mặt tàn khốc mà dữ tợn.
"Được, nhưng tôi phải thấy con trai tôi trước!" Trác Minh Liệt bình tĩnh nói.
"Không thể thể! Muốn cá thì phải cá, nếu không cá, về sau mày cũng đừng mong được nhìn thấy con trai mày!"
Trác Minh Liệ tkhẽ cau mày nhưng vẫn gật đầu "Vậy bắt đầu đi!"
Một vai người lập tức chuẩn bị một chiếc bàn tròn, Lâm Thi An ngồi vào ghế tiện tay đẩy Trác Minh Liệt xuống luôn. Ván cá cược bắt đầu.
"Thêm bài!" Trác Minh Liệt trầm giọng nói "Nếu như tôi thắng anh phải thả con trai tôi! Còn phải nói cho tôi biết Tổng Đường Chủ Bang Bạch Hổ ở đâu!"
Thi An lạnh lùng cười "Trác Minh Liệt, mày luôn rất tự tin nhưng mày cho rằng lần này mày có thể thắng sao?"
Trộn bà lần nữa, Lâm Thi An nhìn Trác Minh Liệt lãnh khốc nói câu thêm bài "Lần này, ngay cả mạng của mày tao cũng muốn!"
Không ngừng trộn bài không ngừng chia, hai người vẫn luôn yên lặng quan sát đối phương, liệu ai sẽ thắng?
Ván bài đã đến lúc lật bài. Mặc dù chân vẫn đang chảy máu nhưng Trác Minh Liệt vẫn có thể đắc thể mỉm cười. Anh chậm rãi lật ra quân đầu tiên là 1 quân K bích.
"Mời anh đi!" Trác Minh Liệt làm tư thế mời.
Lâm Thi An cúi đầu mỉm cười lật bài của mình là một quân A bích.
"Trác Minh Liệt mày thua!" Hắn lập tức đứng lên, trong nháy mắt ba bốn chỉa súng chĩa thẳng đầu Trác Minh Liệt.
"Lâm Thi An anh giở trò!" Trác Minh Liệt cắn răng nghiến lợi nói "Lá bài này không thể nào có thể xuất hiện!"
"Cái này gọi là gậy ông đập lung ông thôi! Tao học của bọn mày mà!"
"Ha ha tốt. Như thế tôi cũng sẽ không giao đồ cho anh! Ngoại trừ mạng của tôi, bất kể cái gì anh cũng đừng hòng lấy được!" Trác Minh Liệt cười lạnh.
"Con trai của mày thì sao?" Thi An thong thả bước đến trước mặt Trác Minh Liệt nâng cằm của anh lên.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra!" Trác Minh Liệt rống giận "Tao đã nói Mộc Mộc cũng là con trai của Lâm Thi Ngữ, nếu như ngay cả cháu ruột của mình anh cũng nhẫn tâm xuống tay thì mời!"
"Được thôi" Lâm Thi An kéo dài âm lượng "Đã ở trong tay tao thì dù muốn hay không mày cũng phải nói!" Hắn phất phất tay Trác Minh Liệt bị mang đi. Lâm Thi Ngữ nghe thấy tiếng động ở bên ngoài định ra hỏi một chút nhưng cửa lại bị khóa chặt. Anh trai đã thay đổi, lúc trước anh trai luôn coi cô là bảo bối luôn đứng vị trí đầu tiên nhưng giờ đây trong lòng anh chỉ có mỗi một ý nghĩ đó là báo thù!
"Mau thả tôi ra ngoài! Anh!" Lâm Thi Ngữ đập vào cửa, Lâm Thi An nghe thấy rất rõ ràng lại giả vờ như không nghe thấy.
"Các cậu hãy trông chừng tiểu thư đừng để em ấy chạy loạn!"
"Anh là…" Ở nơi bị giam, khi nhìn thấy Trác Minh Liệt Tuấn Huyên không khỏi giật mình đứng lên "Trác tổng giám đốc sao anh cũng ở đâu?"
"Con trai của Lão Trương ?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Đúng vậy, đúng rồi chị Tiểu Thi cũng ở đây, anh chưa nhìn thấy cô ấy sao?" Tuấn Huyên tiện mồm nói nếu bị thuộc hạ của Lâm Thi An bắt được có lẽ sẽ bị đánh đau.
"Lâm Thi Ngữ ở đây?" Vừa nghe thấy tên Lâm Thi Ngữ, Trác Minh Liệt nhíu mày, cô ấy nhất định là đã nhớ lại hết tất cả mọi chuyện trước kia, có lẽ cô ấy sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mình vì vậy mà hôm nay dù chỉ một lần cô ấy cũng không hề xuất hiện. Nghĩ đến đây Trác Minh Liệt có chút nản chí.
"Trác Minh Liệt!" Lâm Thi An mở cửa đi vào "Bây giờ mày vật có quyền lựa chọn. Thật ra thì tao cũng không đành lòng nhìn thấy tổng giám đốc của Trác thị bị đòn roi!"
“ Nực cười. Lâm Thi An mày quá coi thường tao rồi! Mày cho rằng những thủ đoạn hạ lưu này có thể dọa được tao? Nếu quả thật có bản lĩnh thì hãy tự mình lấy được tất cả tư liệu của kế hoạch A đi!"
"Trác Minh Liệt mày đừng nghĩ mày thắng được cả thiên hạ, cuộc thi về máy tính năm năm trước mày nghĩ xem người thực sự thua là ai?" Lâm Thi An cười hỏi "Nói về thiên tư tao tuyệt đối không thua gì mày chỉ vì tao không được họ yêu thích thôi! Nếu như tao còn đủ thời gian nhất định tao sẽ tự tay mình chiếm hết phần tư liệu kia nhưng tiếc thay bây giờ tao không muốn lãng phí thời gian!"