″ Ba Minh Liệt " Trong mắt Cầu Cầu ngấn nước mắt "Sao mẹ không về cùng?"
Trác Minh Liệt ôm Cầu Cầu vào trong lòng "Cầu Cầu đừng khóc, mẹ sẽ rất mau trở về!"
"Có thật không" Trong lòng nho nhỏ của Cầu Cầu đã chứa đầy lo lắng. Nó ôm cổ của Trác Minh Liệt đau lòng hỏi: " Có phải mẹ đã chết?"
Trác Minh Liệt vừa nghe Cầu Cầu nói như vậy, trong lòng không khỏi quặn đau, cố giữ bình tĩnh"Sao có thể thế được! Sao Cầu Cầu có thể nói những lời như thế ra!"
Trác lão gia chỉ đứng bên cạnh nhìn lòng càng vội, Cầu Cầu này càng nhìn càng giống con trai của Trác Minh Liệt.
"Trác Minh Liệt đứa bé này là"
"Ông ngoại đây là Cầu Cầu cũng là con trai của cháu!" Trác Minh Liệt dắt tay nhỏ bé của Cầu Cầu dẫn nó đến trước mặt Trác lão gia: " Mau gọi cụ!"
"Cụ" Hai mắt Cầu Cầu đẫm lệ nhẹn nghẹn ngào ngào gọi một tiếng cụ.
"Ai tiểu bảo bối tại cháu lại sao khóc? Có chuyện gì nói cho cụ nào "Ông cụ đã lớn tuổi không nghe được tiếng khóc đau lòng này nữa.
"Cụ ơi, mẹ cháu đi đâu mất rồi, cụ có thể giúp cháu tìm mẹ về không?" Cầu Cầu nhìn chằm chằm ông cụ nghiêm túc hỏi "Không biết mẹ đi nơi nào, vài hôm trước chính mắt cháu đã thấy mẹ rơi vào biển rộng"
"Biển rộng?" Ông cụ nhìn Trác Minh Liệt một chút nhớ lại lời nó nói trước đây. . . Chẳng lẽ người được ông cứu lên thật sự là cô dâu của Trác Minh Liệt, mẹ của hai đưa nhỏ ?
"Cụ, cụ ơi" Mộc Mộc cũng chạy tới "Nhất định cụ có thể tìm được mẹ có đúng hay không? Mẹ không rơi xuống biển có đúng hay không?"
Đối mặt với hai tiểu bảo bối ông cụ chợt phát hiện cuộc sống của mình thì ra đã hoàn mỹ như vậy. Những chuyện kia có phải cũng nên dừng lại hay không.
"Được cụ nhất định sẽ giúp các cháu tìm mẹ trở về" Mỗi tay ông cụ ôm một bảo bối cười đến miệng kéo đến mang tau "Bây giờ các cháu hãy vao trong đi, để ông bàn bạc với ba xem tìm mẹ về như thế nào?"
"Vâng ạ" Mộc Mộc kéo Cầu Cầu chạy vào trong phòng.
" Minh Liệt, trong hai đứa bé ai là chắt ruột của ta? Hay cả hai đều là…?"
"Mộc Mộc là con trai ruột của cháu còn về thân thế của Cầu Cầu đến bây giờ vẫn chưa tra rõ"
"Thế mẹ của Mộc Mộc sao cũng là của Cầu Cầu?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng" Trác Minh Liệt kể lại tất cả mọi chuyện giữa anh và Lâm Thi Ngữ cho ông cụ nghe, nghe xong ông cũng thở dài một tiếng. . ." Chuyện của nhà họ Lâm ta cũng có nghe qua. Nhưng không ngờ lại còn dình đến một cô gái vô tội!"
"Ông ngoại cháu muốn hỏi ngài, năm đó Nhà họ Lâm phá sản chỉ trong một đêm có phải là do Trác thị làm ra hay không?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
"Chuyện này cháu nên hỏi ba cháu, anh ta là người biết rõ nhất nhưng ông có thể khẳng định nhà họ Lâm phá san không chỉ bởi vì chúng ta, Thẩm thị tuyệt đối cũng tham dự!"
"Thẩm thị?" Trác Minh Liệt kinh ngạc.
" Ba nhà Thẩm Trác Lâm vốn đều vì Bang Bạch Hổ mà đứng chung một chỗ, ba con châu chấu trên một cây lúa kiểu gì cũng có lúc bị xụp đổ!"
Dường như Trác Minh Liệt đã hiểu rõ, ba mươi năm trước ba nhà liên thủ với nhau để lật đổ bang Bạch Hổ, nhưng 30 năm sau ba nhà lại bắt đầu xảy ra nội chiến!
Một người bí mật đến nơi xét nghiệm " Rốt cuộc bây giờ Lý tiên sinh muốn làm như thế nào?" người đàn ông ngoại quốc mặc áo khoác trắng hỏi. Đứng trước mặt anh là một người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt dữ tợn .
" Bác sĩ John cứ bình tĩnh đừng vội. Chúng tôi đang đợi lão tiên sinh ra lệnh nhưng trước đó nhất định ngài phải giữ bí mật cho chúng tôi!" Người áo đen nhỏ giọng.
"Nếu như bây giờ chúng ta giao người phụ nữ này cho quân đội nhất định có thể kiếm được một số tiền lớn, tại sao còn phải chờ đến lão tiên sinh sắp chết kia đây?"
Người áo đen không nói gì, sau một lúc lâu anh ta mới thì thầm nói: " Đây là chuyện nhà của chúng tôi ngài không cần quản!"
Bác sĩ nhún vai một cái rồi đi đến hành lang. Anh ta vừa đi thì người áo đen lập tức gọi điện đện cho Trác lão gia.
"Thưa ngài thời gian chúng ta có không còn nhiều lắm ngài hãy nhanh chóng ra quyết định đi!"
"Không được động đến cô gái kia!" Ông cụ nghiêm túc nói "Cậu phải bảo vệ cô ấy thật tốt!"
Trác Minh Liệt nhìn ông ngoại có chút buồn bực.
Ông cụ cúp điện thoại rồi nói chuyện với Trác Minh Liệt: " Minh Liệt ông có lời muốn nói với cháu"
"Có chuyện gì sao?" Trác Minh Liệt còn chưa nói dứt lời thì điện thoại di động của anh chợt vang lên.
"Alo là tổng giám đốc sao? Buổi họp báo ra mắt hệ liệt Cinderella đã chuẩn bị xong, bây giờ đang đợi ngài đến để thông báo"
"Được, tôi lập tức tới đó!"
Trác Minh Liệt cúp điện thoại, tiếp tục hỏi: " Ông ngoại, ông muốn nói gì?"
"Là chuyện của công ty sao? Vậy cháu hãy mau đi đi, còn chuyện kia ông sẽ tự mình xử lý!" Ông cụ sợ làm Trác Minh Liệt phân tâm vì vậy nuốt lời muốn nói xuống đay lòng, thật ra ông cũng chưa xác định được cô gái kia có phải là cô dâu của Minh Liệt hay không
Trác Minh Liệtvội vã rời đi, ông cụ lên lầu chơi đùa với chắt của mình.
Tại hội trường họp báo giới thiệu về hệ liệt Cinderella,
" Chắc hẳn quý vị mong đợi đã lâu, hệ liệt giày dành riêng cho phái nữ- Cinderella kinh điển cuối cùng cũng được chính thức ra mắt! Hôm nay chúng tôi vinh dự mời đến đây tổng giám đốc Trác thị đồng thời cũng là người thiết kế ra Cinderella- ngài Trác Minh Liệt sẽ lên tiếng nói về sản phẩm kinh điển trên!"
Trác Minh Liệt thẳng lưng tay để lên bục, mắt nhìn thẳng xuống dưới, anh mặc một bộ âu phục màu xam, thắt calavat màu xám mặc dù nét mặt hơi mệt mỏi nhưng khuôn mặt góc cạnh vẫn làm anh toát lên vẻ trương dương, tự tin, oai hùng như trước.
"Cinderella đã để các vị đợi lâu! Nó không chỉ đơn giản là một đôi giày mà còn là một câu chuyện cũ đầy tình cảm! Nó minh chứng cho duyên phận của tôi và phu nhân tôi và cũng ngưng tụ lỗi nhớ nhung của tôi danh cho cô ấy, tôi tin chắc rằng nếu ai thật tâm đi nó nhất định sẽ có thể cảm nhận được những tình cảm mà tôi muốn biểu đạt! Hôm nay điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy tiếc nuối chính là phu nhân của tôi không thể đến đây" Giọng nói của Trác Minh Liệt trầm xuống.