“Cầu Cầu” Mộc Mộc cũng khóc “ Cậu đừng khóc người kia chắc gì đã là mẹ có thể chỉ là quần áo giống nhau mà thôi, hơn nữa mắt mẹ đã mù làm sao có thể ra biển được! Mặc dù tớ biết nhà bác kia ở gần biển nhưng chỉ có quần áo thôi thì không hẳn có rất nhiều người có thể mua giống nhau mà !” Mộc Mộc luôn kiên trì, nó không dễ dàng tin là Lâm Thi Ngữ đã chết. Nó cố gắng an ủi Cầu Cầu nhưng cũng là làm vững lòng của nó. Nó không tin mẹ nó đã chết.
Cầu Cầu vẫn khóc Mộc Mộc lại lôi nó nhân cơ hội này nói cho họ là hị bị bắt cóc.
“Bác ơi, cô ơi, chúng cháu bị người xấu lừa tới đây, cầu xin cô chú đưa chúng cháu về nhà, nhất định chúng cháu sẽ đền đáp mọi người đúng mức.” Mộc Mộc khẩn thiết, nét mặt bi thương kia đã làm cảm động không biết bao nhiêu người . . . “ Cháu bé cô sẽ đưa các cháu về nhà, nhà các cháu ở đâu?” Một người phụ nữ trung niên thút thít nói.
Nhưng Mộc Mộc lại lắc đầu, tay chỉ về phía nơi xa “ Chúng cháu đến từ bên kia, không biết đó là đâu có!”
“Hay là chúng ta hãy báo cảnh sát, đầu tiên là hãy dẫn bọn trẻ đến đồn cảnh sát!” Đám người nghị luận ầm ĩ cuối cùng đưa ra kết luận.
Người chịu trách nhiệm về vấn đề đi học của Mộc Mộc là người đầu tiên đến tìm bọn họ.
“Chú trợ lý!” Mộc Mộc vừa nhìn thấy người quen lập tức cảm thấy sống lại “Ba cháu đâu?”
Trợ lý không biết trả lời như thế nào. . . Cầu Cầu vừa đau lòng lại mất mác, nó còn đang rất lo lắng mẹ.
“Ba đang ở nhà chờ cháu!” Trợ lý lừa Mộc Mộc.
“Vậy chúng ta mau về nhà bảo ba bắt nhưng tên bại hoại kia, chú nhìn xem bọn chúng đánh cháu” Mộc Mộc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhưng vết vân tay vẫn còn rõ nét.
“Bọn khốn kiếp kia, chúng lại dám đánh !” Trợ lý cũng rất tức giận ôm hai đứa bé lập tức đi về địa bàn cùng mình.
Nước biển ngấm vào vết thương dưới chân, đau đớn thấu xương gọi tri giác của Trác Minh Liệt dậy. Anh từ từ mở mắt mới phát hiện ra mình bị cuốn vao trong hốc đá trên bờ biển .
Thi Ngữ? ! Anh kinh hoảng sờ sờ xung quanh lại không thấy Lâm Thi Ngữ đâu cả, không muốn đối mặt với sự thật nhưng tâm lại đau đến mức nói không ra lời. Vậy mà cuộc sống có quá nhiều biến hóa anh không biết ở nơi này anh sẽ gặp được ai. Khi Trác Minh Liệt cố gắng nhấc mình lên khỏi nước biển lại phát hiện ra Lâm Thi Ngữ .
“ Thi Ngữ là em!” Anh không để ý đến đau đớn trên đùi, khập khiểng chạy nhanh tới chỗ bên cạnh.
Người phụ nữ mỉm cười “Trác tiên sinh, tại sao ở chỗ này còn có thể gặp anh!”
“ Thi Ngữ! Thật tốt quá em không chết!” Anh ôm lấy cô thật chặt một khắc cũng không muốn buông ra.
Anh nhận lầm người, không biết có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vì từng bị xung điện cho nên thần trí của Trác Minh Liệt bị mơ hồ , trong tiềm thức hiện tại vì không muốn đối mặt với sự thật là có thể Lâm Thi Ngữ đã chết cho nên anh không chịu nghe người phụ nữ kia nói. Nhưng sau khi ôm cô ta anh từ từ ngất đi.
Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là người có dung mạo rất giống với Lâm Thi Ngữ – Tử Đồ Mi, vì hành động thất bại nên không dám trở về đối mặt với Lâm Thi An, ả đi du lịch khắp nơi trên thế giờ lại không ngờ có thể nhặt được bảo vật ở nơi này.