Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 70: Chương 70: giày vải




Nhặt được tờ giấy kia lòng của Tiểu Thi cực kỳ lo lắng cô thật là hối hận khi nhìn thấy tờ giấy kia, hối hận tới Vancauver. Sớm biết như vậy chắc chắn cô sẽ không đến !

“Tổng giám đốc anh hãy mau trở lại! Đổng Sự Trưởng đang tìm anh khắp nơi!” Phụ tá gọi điện thoại tới.

Trác Minh Liệt một câu nói cũng không nói, liền tắt điện thoại “Nếu như cô không muốn đi đến nơi khác, thì chúng ta nên đi trở về thôi! Vé máy bay đường về tôi đã chuẩn bị tốt!” Nhận lấy Cầu Cầu Trác Minh Liệt gọi xe taxi!

“Tôi muốn…..” Tiểu Thi muốn nói lại thôi.

“Thế nào?” Trác Minh Liệt dịu dàng hỏi.

“Không sao chúng ta trở về đi thôi!” Tiểu Thi trời sinh không phải loại người tâm cơ, cô không giỏi dấu tâm sự. Giờ phút này, cô rất muốn đem tất cả chuyện về tờ giaays kia nói cho anh biết!

“Về sau cô định như thế nào?” Trác Minh Liệt hỏi con anh đen nhánh nhìn chằm chằm phía trước, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng không có nét mặt gì. Tiểu Thi không nói gì chỉ là thở dài.

“Chuyện gì cũng có hai mặt rời khỏi Lý Triết Vũ có lẽ sẽ có cuộc sống tốt hơn chờ cô!” Đây coi như là an ủi hay còn là ám hiệu?

Tiểu Thi nhìn anh xoay mặt hướng ngoài cửa xe.

Điện thoại di động lại vang Trác Minh Liệt vừa nhìn là Jayson: “Jayson!”

“Trác! Chuyện lần trước anh nhờ tôi đã tra được rồi! Đồ Long Bang cũng không có thụ địch gì chỉ là anh có một chuyện khác?” Jayson thần bí hỏi.

“Chuyện gì?”

Ba mươi năm trước, Đồ Long Bang từng có một cuộc đại chiến với Bạch Hổ đường cũng chính là kẻ thù lâu năm của các anh!”

Trác Minh Liệt giật mình, mặc dù chuyện này xảy ra ở đời trước, nhưng theo lý thuyết chuyện lớn như vậy anh không thể nào không biết! Nhưng tại sao anh lại không thấy cha anh nhắc qua !

“Hi vọng tôi có thể trợ giúp cho anh! Trác, chừng nào thì chúng ta có thể gặp mặt chúng ta đã rất lâu không có gặp nhau!”

“Gần nhất đi!” Trác Minh Liệt hàn huyên một phen, liền tắt điện thoại. Một phút đồng hồ sau, điện thoại di động lại vang: “Trác Minh Liệt là tôi!”

“Dì Mỹ Thù”. Giọng của Trác Minh Liệt chợt trở nên nhu hòa, xem ra bên đầu điện thoại kia không phải là người bình thường.

" Tiểu tử này còn nhớ dì chứ! Ngày thứ 6 của tháng sau nhớ đến buổi phát hành sách mới (hội thảo) của ta nghen. A! Đừng quên còn có đại tác phẩm của ngươi. Mẫu Cinderella hàng năm đều ra 1 kiểu giày mới nhưng quá nhỏ, hại ta không tìm thấy người mẫu. Nếu trên triển lãm năm nay còn nhỏ như vậy thì ngươi tự đi tìm người mẫu đi."

"Dì xinh đẹp à, kiểu giày tên Cinderella đương nhiên không phải ai cũng có thể mang. Được rồi, năm nay nếu vẫn không được, cháu sẽ mang người mẫu tới." Trác Minh Liệt cao giọng nói.

“Được, được năm nay dì có thể giới thiệu cho ngươi 1 cô bạn gái xinh đẹp ở trường Đại học d'Evry.” “Nga,” khóe miệng Trác Minh Liệt khẽ giơ lên "mĩ nữ mà dì giới thiệu đương nhiên cháu sẽ không cự tuyệt rồi"

Hai lòng bàn tay cô chắp với nhau đều ướt đẫm mồ hôi. Cú điện thoại mà cô lén nghe được kia, khiến cả người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cô bỗng nhiên nghĩ tới đôi giày kia. Trước kia cô còn nghĩ mình còn có Lý Triết Vũ, nhưng giờ thực sự cô không có gì ngoài 1 đôi giày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.