Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 124: Chương 124: Kể lại chuyện cũ




Từ Cô Nhi Viện đi ra ngoài Trác Minh Liệt cũng bớt khẩn trương hơn anh cất kĩ địa chỉ kia đi rồi đi đến bệnh viện. Viện trưởng nói đúng không thể nóng vội dù thế nào đi nữa bây giờ anh cũng đã biết Mộc Mộc là con trai của mình! Nghĩ đến đây anh vội phóng xe đến bệnh viện!

"Trác tiên sinh, tình trạng của Mộc Mộc hiện giờ có thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ý anh thế nào?" Bác sĩ nói Mộc Mộc có thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt!

"Tôi nghĩ nên ở lại một khoảng thời gian nữa đi!" Trác Minh Liệt không muốn Mộc Mộc lại có một chút ngoài ý muốn gì nũa.

"Được thôi"

"Ba con muốn ra ngoài! Con không muốn ở nơi mùi thuốc nặng nề này, mẹ vẫn không thể đến thăm con!" Mộc Mộc khôi phục rất nhanh đã có thể kháng nghị rồi.

"Được được ở thêm một ngày nữa thôi được không?" Trác Minh Liệt thương lượng.

"Được ạ, nhưng chỉ một ngày nữa thôi nhé, chúng ta ngoéo ngón tay" Mộc Mộc đưa ngón út ra Trác Minh Liệt bất đắc dĩ móc ngoéo với nó.

"Ba mau báo cho mẹ, con muốn mẹ đến thăm con!" Mộc Mộc rất hưng phấn.

"Mộc Mộc, ba hỏi con một vấn đề này, tại sao con lại cảm thấy mẹ của Cầu Cầu là mẹ của con?" Trác Minh Liệt thử thăm dò hỏi.

"Vừa nhìn đã thấy giống!" Mộc Mộc nghịch ngón tay không suy nghĩ mà trả lời ngay.

Trác Minh Liệt cười sờ sờ đầu nhỏ của con trai, từ trước đến này tình cảm mẹ con luôn có thần giao cách cảm, Mộc Mộc thích Tiểu Thi như vậy chẳng lẽ chính là thần giao cách cảm sao? Có bao nhiêu phần là đúng đây?

Sắc trời dần tối vì không đành lòng để Mộc Mộc ở tại bệnh viện một mình cho nên Trác Minh Liệt cũng muốn ở lại cùng với con nhưng lại bị nó cự tuyệt. . . Hai cha con lưu luyến không rời, trước khi rời đi Trác Minh Liệt đã đồng ý với Mộc Mộc là ngày mai sẽ dẫn Tiểu Thi đến thăm nó.

Một mình trở lại căn nhà vắng ngắt này, cảm giác sợ hãi âm thầm kia lại từ từ xâm chiếm đầu óc anh.Anh lấy điện thoại định gọi cho mẹ. Nhưng người nghe may lại là ba.

"Alo ai đó ?" Nghe thấy âm thanh quen thuộc của ba, lần đầu tiên trong đời Trác Minh Liệt cảm nhận được một sự xa lạ.Người ba đã sống cùng anh lâu như vậy nhưng lại không phải là ba ruột của anh! Liệu Ông ấy có biết hay không đây? Nếu như ông ấy biết thì tại sao phải ẩn nhẫn lâu như vậy? Nếu như ông ấy không biết thì ngộ nhỡ ngày nào đó ông ấy biết được chuyện này thì sẽ có phản ứng gì?

"Ba là con!" Lòng không yên Trác Minh Liệt chợt kêu ba, sự xưng hô này hình như anh đã rất lâu không gọi rồi. Giống như kể từ khi anh có trí nhớ. Ba luôn là dặn anh, ở trước mặt người khác anh phải gọi ông là Đổng Sự Trưởng chỉ khi ở nhà mới có thể gọi ông là ba. Nhưng dần dần ở nhà anh cũng theo thói quen gọi ông là Đổng Sự Trưởng !

Hiển nhiên ở bên kia đầu điện thoại Ông Trác cũng rất kinh ngạc "Trác Minh Liệt, sao thế?"

"A, mẹ có ở đó không ạ?"

"Trên lầu, tôi cúp trước lát nữa anh gọi lại sau đi!" Ông Trác cảm giác con trai có chút khác thường, cúp điện thoại xong cũng lập tức lên lâu. . ." Minh Liệt tình trạng của Mộc Mộc như thế nào rồi?" Bà Trác vừa nghe nói là con trai lập tức hỏi thăm tình hình của Mộc Mộc.

"Mộc Mộc khôi phục rất tốt, mẹ, có thể Mộc Mộc chính là con trai ruột của con! Mẹ cảm thấy chuyện này có kỳ lạ hay không?" Trác Minh Liệt muốn lợi dụng chuyện này thăm dò ý tứ của bà một chút.

Quả nhiên đầu điện thoại bên kia trầm mặc giống như là đang suy tư cái gì "Nếu như Mộc Mộc thật sự là cháu ruột của chúng ta thì đây chẳng phải là chuyện rất tốt! Chỉ là mẹ của nó là ai??"

Trác Minh Liệt cũng không thể cảm nhận thấy sự khác thường của mẹ vì vậy đổi đề tài, lại hỏi: " Mẹ con không phải là con của mẹ?"

Bà Trác bị cái vấn đề bất ngờ này làm cho ngạc nhiên: " Minh Liệt, con có chuyeenjgif vậy, sao hôm này lại lạ vậy?" Ông Trác đứng ở bên cạnh Bà Trác cũng là cau mày "Tiểu tử này có chuyện gì vậy, Có phải vì chuyện của Mộc Mộc mà quá mệt mỏi dẫn đến hồ đồ không??"

"Mẹ không sao, có lẽ là do con quá mệt mỏi, chuyện vừa rooig mẹ đừng nói cho ba!"

Bà Trác lo lắng cúp điện thoại bước chân trầm trọng đi xuống lầu.

"Mẹ con nói những gì ?" Ông Trác hỏi.

"Không nói gì, chỉ là về bệnh tình của Mộc Mộc " Bà Trác nói lảng sang chuyện khác.

Ông Trác hừ một tiếng đi vào thư phòng.

Bà Trác kéo màn cửa sổ lại chỉ để lại một khoảng không gian đen kịt. Thời gian trôi qua như thoi đưa thoáng một cái đã qua 30 năm. Hình như lời nói của Trác Minh Liệt hôm nay chứa đầy hàm ý chẳng lẽ nó biết cái gì sao? Bà Trác rơi vào trầm tư. Điều bí mật này đã chôn giấu ba mươi năm nhưng chỉ có một mình bà biết, nó như một bức tường kín không gió, nhưng lời nói của Trác Minh Liệt hôm nay giống như là một cơn gió mạnh chợt cậy mở những thứ kia ra, như vạch mở chuyện cũ đã lâu! Bà Trác đi tới nhà kho tìm đến một bức anh cũ, trên đó là hình ảnh của ba người trẻ tuổi họ cười mới vui vẻ làm sao, khoảng thời gian họ ở chung mới vui vẻ làm sao! Nhưng ai có thể ngờ chỉ ba năm ngắn ngủn bọn họ từ những người bạn thân thiết lại có thể trờ mặt thành thù! Chính giới tân quý và hắc đạo kiêu hùng cùng xảy ra biến hóa, làm cho khi đó ba mới 16 tuổi chỉ có một lựa chọn duy nhất" Tiểu Chi đã trễ thế này, mà còn không ngủ à?" Ông Trác nhìn Bà Trác ngồi đó một mình vội dục bà đi nghỉ.

"Tới đây "Bà Trác hoảng hốt thu đồ lên lầu hai. Bà hi vọng những chuyện kia sẽ qua đi, vì dù sao mọi người tuổi cũng đã cao khó có thể chịu được giài vò nữa .

Ngày thứ hai chính là ngày kí hợp đồng chính thức của Trác thị và Dịch Thành, Trác Minh Liệt là đại diện của công ty. Đại diện của Dịch Thành là CEO của công ty là một người đàn ông trung niên.

Các đại truyền thông liêp tiếp đưa tin rầm rộ "Thưa quý vị, hôm nay là ngày hạng mục quan trọng nhất của Trác thị khởi công. Công ty nào là lựa chọn của Trác Thị, mời mọi người theo dõi!"

"Ưmh ưmh" Ở bên trong phong của một bệnh viện tư nhân Thẩm Tử Quân bị trói chặt, trong miệng cũng bị đút một thiết bị chữa thương đặc trị. Trong phòng bệnh nhỏ nhoi , cô nhìn tin tức phát sóng trên ti vi, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng. Muốn sống cũng không được muốn chết cũng không song đây chính là cảm giác của cô lúc này.Dù thế nào cô cũng không thể ngờ được là mình có thể có ngày hôm nay.

"Bảo bối, bây giờ em cũng phải bất lực rồi." Phùng Thiếu Diễm tắt TV đi, đi đến bên cạnh cô.

"Ưmh ưmh" cô dùng ánh mắt thù hận nhìn hắn.

Phùng Thiếu Diễm vì phòng bị cô sẽ lại tự sát nên nhét chặt trong miệng cô miitj nhúm cao su, chân tay cô cũng bị trói chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.