“Có người xấu? Không sợ, có chú ở đây, nói cho chú biết là ai bắt nạt cháu!" Trác Minh Liệt thấy Cầu Cầu không tự tin như mọi khi nên khẽ nhìn sang Tiểu Thi thì thấy Tiểu Thi đang thì thầm nói vào lỗ tai Cầu Cầu cái gì đó, sau đó Cầu Cầu không nên tiếng nữa, nên anh nghi ngờ. Anh cau mày nhìn chằm chằm Tiểu Thi nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên.
"Tiểu Thi!" Anh hỏi "Ngày hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Cầu Cầu thiếu chút nữa….." Thẩm Tử Quân cướp lời lại bị Tiểu Thi kéo lại.
"Cầu Cầu chỉ có chút phát sốt mà thôi" Tiểu Thi bình tĩnh nói.
"Thật sao?" Lần này ánh mắt Trác Minh Liệt hướng sang Thẩm Tử Quân, Thẩm Tử Quân bị dọa lập tức xoay đầu sang chỗ khác, dưới ánh mắt của Trác Minh Liệt không ai có thể giấu được bí mật gì. Trác Minh Liệt nhìn phản ứng của cô và Tiểu Thi thì đã biết chuyện tuyệt đối không đơn giản như lời họ nói, còn thực sự là chuyện gì đã xảy ra , khi về nhất định anh sẽ biết.
Mười lăm phút sau bọn họ đã đến khách sạn. Trác Minh Liệt mở cửa xe nhẹ nhàng bế Cầu Cầu ra khỏi lòng Tiểu Thi, sau đó đưa tay cầm lấy tay Tiểu Thi dắt cô ra ngoài. Thẩm Tử Quân há to miệng, anh ta làm những động tác này vô cùng lưu loát giống như Tiểu Thi và Cầu Cầu thật sự là vợ và con trai anh.
Tiểu Thi hờ hững mặc anh nắm lấy tay .
"Tối nay anh tìm tôi có chuyện gì?" Tiểu Thi hỏi. . .
" Chờ một chút nữa em sẽ biết!"
"Tôi không muốn chờ!" Tiểu Thi chợt hất tay anh ra, không bước tiếp nữa . Con ngươi sáng ngời đong đẩy một lỗi ưu thương không dám nói.
"Em làm sao vậy? Rốt cuộc Cầu Cầu đã xảy ra chuyện gì?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Tôi không muốn lại bị lừa dối nữa, tôi không muốn lại trở thành đứa bé trong đêm giáng sinh, chỉ mở to mắt, mong mỏi, chờ đợi một phần quà!" Sau chuyện Lý Triết Vũ đã làm cho cô hiểu rõ cô vô dụng, phụ thuộc đến mức nào vì thế bây giờ cô không thể chỉ chờ đợi như vậy nữa. Giọng nói của Tiểu Thi đầy kích động, âm thanh cũng run rẩy theo. Qua tối nay, cô sẽ vĩnh viễn phải rời xa anh, cho nên cô nhớ lại rất nhiều việc trước đây.Cô thật sự rất mệt mỏi. Lạnh lùng với anh như vậy sẽ để cô nhanh chóng chết tâm hơn. Thẩm Tử Quân nắm chặt tay Tiểu Thi lặng lẽ an ủi cô.
"Cô lại đây!" Trác Minh Liệt bế Cầu Cầu xuống dưới đất, chỉ vào Thẩm Tử Quân "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Không thể nói cho anh!" Thẩm Tử Quân không khách khí nói thẳng với Trác Minh Liệt.
"Thẩm Tử Quân, nếu như thái độ của cô vẫn cứ không biết điều như vậy thì cũng đừng trách tôi không nể mặt!" Trác Minh Liệt thật sự không cách nào nhịn được loại phụ nữ tự cho mình là đúng này . . ." Quản lý tốt chính mình đi!" Thẩm Tử Quân hung hăng trừng, mắt liếc anh một cái, kéo Tiểu Thi và Cầu Cầu định đi khỏi nơi đây. Đúng lúc ấy thì người phụ trách buổi họp báo hoảng loạn, khẩn trương chạy tới "Trác tiên sinh cuối cùng anh cũng đã trở lại. Trần nữ sĩ tìm anh khắp nơi, buổi họp báo sẽ lập tức bắt đầu bây giờ!"
Mặt Trác Minh Liệt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào bóng ba người trước mặt bỗng chạy thật nhanh đoạt lấy Tiểu Thi ở trong tay Thẩm Tử Quân, kéo vội cô về phía khách sạn.
"Tiểu Thi!"
"Mẹ!" truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Thẩm Tử Quân và Cầu Cầu còn có vị trợ lý kia đều bị hành động của Trác Minh Liệt làm cho giật mình, anh ta muốn mang cô ấy đi đâu?
"Buông tay anh định kéo tôi đi đâu?" Sao bất kể lúc nào anh ta cũng bá đạo như vậy.
Trác Minh Liệt chỉ im lặng nắm tay cô thật chặt, dẫn cô đến một căn phòng đen như mực rồi mới dừng lại.
"Đây là đâu? ?" Tiểu Thi lo lắng hỏi.
Trác Minh Liệt dùng tay còn lại bật đèn lên, thì ra đây là cánh gà sau sân khấu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, không khí nhanh chóng tràn lên một mùi vị mập mờ khác thường. Hai tay Tiểu Thi đan vào nhau, không tự chủ lùi lại vài bước. Trác Minh Liệt đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ vào trong không khí vì vậy mà gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng của anh bỗng trở lên mờ ảo, như ẩn như hiện.
"Em biết không? Trong suốt năm năm qua, anh luôn tìm kiếm một người!"Giong nói Trác Minh Liệt có vẻ xa xôi.
Mặc kệ Tiểu Thi có nghe anh nói hay không nhưng anh vẫn nói tiếp "Năm năm trước, vào hôm sinh nhật của anh có một cô gái bất ngờ xông vào phòng anh, lúc đó anh uống rượu say và đã coi cô ấy như vợ chưa cưới của mình" Anh ưu nhã thổi ra một nàn khói thuốc, sau đó dập tắt nó.
"Đó là lần đầu tiên của cô ấy, cô ấy hoảng sợ cầu cứu, rồi đến lúc cô ấy chạy trốn anh mới phát hiện ra là mình đã phạm vào sai lầm nhưng lúc anh đuổi theo ra ngoại thì lại chỉ nhặt được đôi giày cao gót mà cô ấy bỏ lại, mặc dù, có lẽ đó chỉ là một lần ngoài ý muốn nhưng anh thậm đã chí không thể nào quên được cô ấy. Năm năm qua, anh vẫn luôn hy vọng có thể tìm được cô ấy nhưng trừ đôi giày cao gót ra, anh không có bất cứ một manh mối nào cả, cho nên để tìm kiếm cũng rất khó khăn. Vì vậy anh đã đem toàn bộ hi vọng đặt vào đôi giày kia, hy vọng có một ngày câu chuyện sẽ kết thúc như trong chuyện cổ tích vậy"
"Chuyện này có quan hệ gì với tôi sao?" Tiểu Thi lạnh lùng hỏi.
"Trong chuyện cổ tích, người đi vừa giày thủy tinh chính là lọ lem của hoàng tử!" Trác Minh Liệt chợt có chút kích động.
"Trác tiên sinh, anh cũng biết, đó chỉ là truyện cổ tích…." Lời nói của Tiểu Thi còn chưa dứt, cả người đã bị rơi vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc. Cằm anh khẽ cọ vào cái trán của cô, dịu dàng nói: " Nói cho anh biết, em có phải là cô ấy hay không? Em là cô ấy đúng không?"
Tiểu Thi cố nén rung động trong lòng, tỉnh táo trả lời: " Không, tôi không phải! Tôi không phải người anh muốn tìm!"
"Nhưng ở trong lòng anh, em chính là cô ấy!" Anh gần như cô gắng đè nén tình cảm lại, điều đó làm cho âm thanh nóng bỏng của anh có chút khàn khàn." Anh thích em! Anh muốn em!" Bờ môi lạnh bạc của anh đi dọc một đường cố tìm kiếm bờ môi của cô. Cô càng giãy dụa, anh ôm càng chặt, môi của anh đã thành công tiến đến, nhẹ nhành ngậm lấy bờ môi cô, lưỡi anh len lỏi vào trong khoang miệng cuốn lấy lưỡi của cô cùng nhau dây dưa. Tiểu Thi hoàn toàn bị luân hãm trong hương thơm bạc hà lẫn với chút mùi thuốc lá của anh. Cô cảm giác mình giống như được chắp thêm một đôi cánh, dưới ánh mặt trời ấm áp có thể tự do bay lượn, cuối cùng nước mắt cô chảy xuống mùi vị mặn mặn chạy dọc theo mí mắt cô rơi vào trong miệng Trác Minh Liệt, anh ngừng lại dịu dàng nhìn cô: " Tại sao khóc?"
Cô lắc đầu một cái, đưa hai cánh tay ra nhẹ nhàng vòng qua cổ của anh, như vậy cũng đủ rồi, đến nơi đến chốn.