Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 214: Chương 214: Ngoại truyện 7: Ba năm đã qua




Anh Thiếu Diễm ! Chẳng lẽ anh ấy quay về? ? Thi Ngữ dõi mắt trông về phía xa chỉ thấy màn sương mờ sau núi

Khi bọn họ đang nói chuyện Thẩm Tử Quân và Hàn Triệt cũng chạy “ Có chuyện gì vậy?” Thẩm Tử Quân khó hiểu nhìn Trác Minh Liệt và Lâm Thi Ngữ.

“Tử Quân” Thi Ngữ nắm lấy tay Tử Quân “ Hình như vừa rồi là anh Thiếu Diễm, cậu thực sự không nhớ anh ấy một chút nào sao?

Lòng Thẩm Tử Quân từ từ trầm xuống “Tớ,..” Giọng nói cô có chút thắt lại.

“Được rồi Tử Quân . Tớ tin rằng nếu người vừa rồi thật sự là anh ấy thì nhất định tối nay anh ấy sẽ xuất hiện! Tớ cũng tin rằng đến lúc đó nhất định cậu sẽ nhận ra anh ấy!” Thi Ngữ tự tin nắm lấy tay của cô “ Yên tâm đi tớ nhất định sẽ không để cho cậu dẫm vào vết xe đổ như tớ!” Bà câu nói chắc nịch liên tục làm cho Thẩm Tử Quân đột nhiên cảm thấy tâm tình nặng nề khác thường.

“Thi Ngữ đã không còn sớm về thôi, em còn cần trang điểm!” Trác Minh Liệt đặt một bó hoa tươi xuống mộ của ba mẹ, còn giao bó hoa cho Lý Triết Vũ cho Thi Ngữ .

Thi Ngữ nhận lấy hoa tươi rất cảm kích nhìn Trác Minh Liệt, rồi đi đến trước mộ Lỵ Triết Vũ.

“Mẹ…” Cầu Cầu cũng muốn đi theo nhưng lại bị Trác Minh Liệt kéo lại “ Hãy để mẹ của con nói chuyện riêng với chú Triết Vũ!”

Cầu Cầu gật gật đầu.

Ba năm đã qua nhưng nụ cười trên bia mộ không hề thay đổi. Vậy mà cho đến tận bây giờ khi nhìn gương mặt này Thi Ngữ vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Triết Vũ em đến thăm anh” Giọng nói cô mang theo sự nghẹn ngào lệ nóng nâng lên khóe mắt “ Em dùng đôi mắt của anh nhìn thế giớ này đã ba năm, anh có khỏe không?”

Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của Thi Ngữ tựa như bàn tay dịu dàng của anh đang vuốt mái tóc cô.

“Triết Vũ!” Thi Ngữ rốt cuộc không nhịn được thất thanh khóc lên.

“Mẹ” Cầu Cầu sợ hãi kêu.

“Cầu Cầu..” Trác Minh Liệt lên tiếng ra dấu tay, anh biết Thi Ngữ cần tâm sự một lần. Anh cũng hiểu tình cảm mà Thi Ngữ dành cho Lý Triết Vũ đó là một sự hòa lẫn của biết ơn và áy náy và tuyệt đối không phải là tình yêu. Cho nên anh không chút nào để ý!

Thẩm Tử Quân nhìn Thi Ngữ, không tự chủ đi đến bên cạnh cô “Vẫn không cách nào quên được anh ta sao?”

Thi Ngữ lắc đầu một cái “Không phải là không thể quên mà là tớ không muốn quên! Tớ muốn nhớ đến anh ấy! Tử Quân, trên thế giới này không phải chỉ có tình yêu mới đáng đang để chúng ta ghi nhớ mà còn rất nhiều thứ tình cảm khác!” Nói xong cô lau nước mắt đi để bó hoa xuống trước mộ Lý Triết Vũ nhẹ nhàng cúi người chào sau đó rời đi.

Trên đường về tâm trạng của Thi Ngữ không được tốt lắm nên Trác Minh Liệt âm thầm động viên bọn nhỏ trêu chọc cô làm cho cô vui vẻ.

“Mẹ con kể chuyện cười cho mẹ nghe nha.” Mộc Mộc xung phong nhận việc.

Thi Ngữ sờ sờ đầu của con trai cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Có một ngày một con voi nhìn thấy con kiến ở bên đường đưa ra một chân chặn con kiến lại nó hỏi con kiến “Mày ở đây làm gì?” Con kiến nói “Chân voi bị hỏng tôi muốn đến xem bệnh! ?” Trác Minh Liệt ngẩn ra ngay sau đó lập tức khoa trương cười lên, Tử Quân vốn là người cực ít cười nhưng nhìn Mộc Mộc vung vảy tay chân lại nghe cậu bé khả ái nói nên không muốn cười cùng không được. Thi Ngữ không đành lòng phụ lòng con nên khóe miệng nhếch lên cười cười. Chỉ có một mình Hàn Triệt âm trầm không ai nhìn ra anh ta đang nghĩ cái gì.

Bọ họ vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến địa điểm tổ chức tiệc. Thi Ngữ vừa xuống xe lập tức được các chuyên gia trang điểm dẫn đi, Trác Minh Liệt dẫn Tử Quân và mọi người vào hội trường trước.

“Tử Quân , cô và mọi người ở đây chờ một chút , tiệc rượu khoảng bảy giờ sẽ bắt đầu!” Trác Minh Liệt chu đáo xắp xếp cho bọn họ xong rồi nói “Tôi còn có chút việc khác tạm thời xin lỗi không tiếp được.”

Trác Minh Liệt vừa đi Hàn Triệt nói với Tử Quân.

“Tử Quân anh cảm thấy được nơi này không hợp với em!” Anh ta nói ra những lời ở trong lòng của mình “Anh cảm thấy gia đình này rất kỳ quái, nhất là vợ chồng kia họ luôn đề cập với em cái gì.. Phùng..”

“Phùng Thiếu Diễm”

“Em đã quên người này nhất định anh ta đã làm em bị tổn thương! Một người làm em tổn thương tại sao còn ép em phải nhớ đến anh ta!”

“Hàn Triệt anh nói người tên là Phùng Thiếu Diễm kia tổn thương em là ý gì?” Thẩm Tử Quân nghi ngờ hỏi “Mặc dù em biết cái tên này nhưng đối với anh ta một chút ấn tượng em cũng không có!”

“Trong y học có một loại gọi là mất trí nhớ có lựa chọn! Hay nói cách khác là em bị mất đi một phần kí ức! Phần kí ức này em thật sự muốn vứt bỏ nên mới quên đi” Hàn Triệt nghiêm túc nói “Tử Quân nếu đã là như vậy em còn muốn nhớ lại sao? Có lẽ đó sẽ là một sự tổn thương vô cùng lớn!”

Thẩm Tử Quân hoàn toàn khiếp sợ, cô có chút không biết làm sao, nhìn Hàn Triệt đột nhiên cảm thấy mình tiến vào một động đen rộng lớn.

“Nhưng tại sao ngay cả một chút ấn tượng cũng không có?” Cô tự lẩm bẩm. Chẳng lẽ giữa mình và Phùng Thiếu Diễm đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng?

“Tử Quân, nếu như người tên Phùng Thiếu Diễm kia tối nay nhất định sẽ đến em có muốn gặp anh ta không? Nếu như không muốn thì bây giờ chúng ta hãy lập tức rời đi!” Hàn Triệt kéo Tử Quân đi ra ngoài.

Trong lòng Thẩm Tử Quân trống rỗng bị anh ta ta kéo đi. Sau đó cô chợt dừng lại “Hàn Triệt em muốn nhìn thấy anh ta!”

“Tại sao? Tại sao em phải gặp người đã từng thương tổn em?” Hàn Triệt không hiểu.

“Sao anh có thể khẳng định anh ta đã từng tổn thương em?” Tử Quân hỏi ngược lại.

“Bởi vì bác Phúc nói!” Hàn Triệt không còn cách nào vô tình nói ra.

“Hàn Triệt!” Thẩm Tử Quân kéo cánh tay anh ta lại “Bác Phúc đã nói chuyện gì với anh ?”

“Tử Quân ! Tóm lại Phùng Thiếu Diễm là người em không nên gặp!Bác Phúc chỉ muốn tốt cho em, nên em hãy nghe lời anh, chúng ta đi thôi!”

Đúng lúc bọn họ đang tranh chấp…

“Tử Quân , Thi Ngữ sắp đến đây rồi !” Sau khi xong việc Trác Minh Liệt vội chạy tới đây. Hàn Triệt âm trầm nhìn Tử Quân im lặng không lên tiếng.

“Các người có chuyện gì?”

“Trác Minh Liệt tôi muốn hỏi anh một chuyện!”

“Nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.