″ Nhưng tổng giám đốc, chúng ta còn cần tiền để phát triển hạng mục của mô hình đồ chơi!"
"Là có nặng nhẹ! Làm như lời tôi nói!"
Lấy tất cả tiền của Trác thị, Trác Minh Liệt cũng đã dự tính đến trường hợp xấu nhất.
Nhà họ Thẩm,
Ông Thẩm thấy Thẩm Tử Quân đi cả đêm không về có chút lo lắng nhưng nhớ đến Bác Phúc cùng đi với cô nên cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi trời sáng Bác Phúc chợt gọi điện thoại về nói Thẩm Tử Quân đã xảy ra chuyện.
"Lão gia, tiểu thư đã xảy ra chuyện!"
"Bác Phúc Tử Quân sao vậy?" Tim ông Thẩm đập loạn lên trước mắt bỗng chợt tối đen như mực." Tử Quân, Tử Quân"
"Lão gia ngài sao vậy! Ngài đừng vội!" Bác Phúc khẩn trương, không được Thẩm lão gia bị bệnh tim rất nghiêm trọng, ông lo lắng ông ấy sẽ không thể chịu đựng.
"Nói mau!" Ông Thẩm nóng nảy.
"Tiểu thư bị sảy thai!" Giọng của bác Phúc có chút kích động "Bây giờ đang ở bệnh viện Bà Mẹ Và Trẻ Em!"
" …." Ông Thẩm lấy tay bịt chặt trái tim co giật đau đớn! Điện thoại rơi xuống ông Thẩm ngã xuống.
" Lão gia" Bác Phúc thấy đâu điên thoại kia không có âm thanh gì biết là có chuyện vì vậy lập tức vội vàng trở về. . . Mười lăm phút sau bác Phúc đưa ông Thẩm đi bệnh viện.
Sau một giờ cấp cứu, sắc mặt bác sĩ nặng nề bước ra ngoài.
"Chúng tôi vô cùng thương tiếc"
"Bác sĩ lão gia chúng tôi sao rồi?" Bác Phúc hoảng sợ.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức"
Các bác sĩ vô tình đi khuất, hai phút sau di thể của ông Thẩm được y tá đẩy ra ngoài.
"Lão gia" Bác Phúc run rẩy khóc thành tiếng, tại sao có thể như vậy !" Lão gia ngài thế này, bảo tôi nói với tiểu thư thế nào! !"
Ông Thẩm đột nhiên qua đời làm cho Thẩm thị đã thò một chân xuống vực thẳm bây giờ thảm đến lỗi không thể vãn hồi.
Bác Phúc vốn muốn giấu tin ông Thẩm qua đời một thời gian nhưng những người khác không biết những chuyện này. Bọn họ trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tử Quân nên đến tận lúc này Thẩm Tử Quân mới biết ba mình đã không còn.
"Các người nói gì? ?" Cô nghĩ là những người này nói sai!" Những chuyện này không phải là do ba tôi chịu trách nhiệm sao?"
"Thẩm tiểu thư chẳng lẽ cô vẫn không biết sao? Thẩm tiên sinh đã không mất"
"Ông nói gì?" Thẩm Tử Quân cảm giác không phải mình đang nói "Chuyện xảy ra khi nào?" Cô vừa nói nước mặt đã chảy ra như suốt. . ." Ba ngày trước"
Điện thoại di động không tiếng động rơi xuống, Thẩm Tử Quân cảm thấy hô hấp và nhịp tim như muốn ngừng đập. Bóng tôi từ từ thay thế ánh sáng, cô ngất đi.
"Ba ba" Một cô gái nhỏ mặc váy vàng chạy theo sau một người đàn ông đẹp trai cao lớn, trong tay bé cầm một que kem đang tan chảy.
Người đàn ông chợt xoay người bế cô bé lên " Tử Quân, tiểu bảo bối của ba "
"Ba khi nào mẹ về ?"
"Mẹ sẽ về rất nhanh thôi" Giống như một bộ phim cũ, hình ảnh trong mơ đột ngột dừng lại làm Thẩm Tử Quân tỉnh lại, nước mắt đã thấm ướt nửa gối.
Cô khó khăn bò dậy, gọi điện thoại cho bác Phúc.
"Bác Phúc cháu muốn nhìn thấy ba" Tiếng nói còn chưa phát ra hết lệ đã chảy ra. Thẩm Tử Quân nghe thấy giọng nói của bác Phúc gần như khóc không thành tiếng.
"Đại tiểu thư" Một tiếng đại tiểu thư bao hàm đau đớn vô hạn "Đại tiểu thư cháu đừng vội, đừng vội"
"Bác Phúc , bác đừng lừa cháu, bác cũng không nên lừa cháu, cháu muốn gặp ba"
"Bác Phúc không muốn lừa cháu, bác chỉ muốn đợi cho cháu khỏe hơn, tang lễ còn phải đợi đại tiểu thư chủ trì!"
Thẩm Tử Quân đau lòng đến cực hạn không biến nên làm cái gì tiêos." Bác Phúc bác hãy lái xe đến đón cháu về"
Nửa giờ sau, Thẩm Tử Quân đã ngồi ở trong xe bác Phúc. Từ khi nhìn thấy bác Phúc, cái phút chốc ấy, làm cho nước mắt cô lại rơi.
"Đại tiểu thư cháu đừng như vậy ! Nhất định lão gia cũng không muốn cháu như vậy" Bác Phúc nói xong nước mắt cũng quanh tròng.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến nơi lưu giữ di thể của Ông Thẩm.
Thẩm Tử Quân run rẩy mở tấm vải trắng phủ lên thân thể ba ra, khuôn mặt của ông tái nhợt.
"Ba, Tử Quân bất hiếu" Thẩm Tử Quân quỳ rạp xuống bên cạnh ba nước mắt như mưa. Từ nhỏ Thẩm Tử Quân đã mất mẹ, sống nương tựa với ba. Ba đối với cô có thể nói là muốn gì được đó, giờ đây người đàn ông yêu cô nhất đã ra đi làm sao cô có thể không đau lòng. Tang con vết thương còn chưa hết nay ba lại bỏ cô ra đi, Thẩm Tử Quân gần như đã cạn nước mắt.
"Ba , ba đừng đi , ba đi rồi Tử Quân biết ra sao?" Thẩm Tử Quân khóc rống "Ba! Ba" Cô nằm rạp trên mặt đất gào khóc." Tại sao ba không đợi Tử Quân về"
"Tiểu thư" Bác Phúc gạt lệ đi đến đỡ Thẩm Tử Quân "Cháu cứ như vậy lão gia ở trên cao nhìn thấy cũng đau lòng đấy!"
Thẩm Tử Quân không nghe thấy câu gì chỉ khóc to lên khóc cho đến khi âm thanh khàn đặc không phát ra được nữa .
Tại phòng chọ của Lâm Thi Ngữ,
Mấy ngày nay ngoài việc xử lý chuyện của công ty Trác Minh Liệt vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Thi Ngữ chăm sóc cô. Bọn họ lại ngoài ý muốn xem tin tức mà biết được tin ông Thẩm qua đời.
" Minh Liệt! Tin tức vừa rồi nói gì? Có phải Tử Quân đã xảy ra chuyện hay không?" Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi.
Trác Minh Liệt cau mày " Thi Ngữ, ba của cô ấy qua đời!" Chuyện này quá đột nhiên.
"Tại sao có thể như vậy? Bây giờ nhà họ Thẩm như thế nào? Minh Liệt theo chúng ta cùng đến thăm cô ấy!" Cũng đã quá lâu bọn họ chưa gặp nhau.
"Nhà họ Thẩm đang đứng trước bờ vực phá sản! Phần lớn tiền bạc của bọn họ đều trong tay Phùng Thiếu Diễm không biết chuyện lần này có quan hệ gì với anh ta không!"
"Anh Thi Kiệt?" Lâm Thi Ngữ ngồi xuống.