Nhưng không đi được quá năm bước cô nặng lề ngã xuống. Đám người bỗng nhiên hỗn loạn, Thẩm Tử Quân và Lý Triết Vũ hô to cứu người Trác Minh Liệt lập tức ôm lấy Tiểu Thi và Cầu Cầu chạy thẳng ra ngoài. Chỉ có Phùng Thiếu Diễm là để ý đến Tử Đồ Mi. Nhưng Tử Đồ Mi chợt gặp phải tập kích, cả bốn phía đều bị những người áo đen vây kín!
" Hừm! Quả thật là cô tới đây để quấy rối!" Hắc Mân Côi tức giận ngút trời "Lão gia nhà tôi đã ra lệnh người nào quấy rối thiếu gia – thì chết cũng không tha, hôm nay nhất định sẽ là ngày giỗ của cô vào năm sau!"
Tử Tử Đồ Mi liều chết cố gắng thoát khỏi trận tập kích trí mạng, trong lúc tránh lé mặt lạ trên mặt của cô rơi ra, nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta Phùng Thiếu Diễm thất kinh, bởi gương mặt này giống y trang khuôn mặt của Tiểu Thi ?
Bốn người ra tay cực kỳ tàn nhẫn nên rất nhanh chóng đã Tử Đồ Mi vào chỗ chết. Phùng Thiếu Diễm đang suy nghĩ xem có nên giúp cô ta hay không vì dù sao khi trở về cô ta cũng phải chịu xự phạt rất nặng vị tội đã phá hỏng kế hoạch! Nghĩ đến đây anh rút súng lục ra bắt hai phát về phía Hắc Mân Côi nhưng Hắc Mân Côi đâu phải là người thường, cô liệng người tránh thoát khỏi viên đạn đầu tiên nhưng lại không thể tránh được viên đạn thứ hai! Viên đạn này đâm xuyên lưng cô, cô quát to một tiếng, khụy một chân xuống!
Những phóng viên sòn sót lại đã bị sự cố bất ngờ này dọa cho mất hồn, Hàn Ti Nhã biết kế hoạch của mình đã thành công nên ha hê cười nhưng bỗng nhiên lại bị cảnh sát vây kín..." Tiểu thư Hàn Ti Nhã, chúng tôi hoài nghi cô có động cơ cố ý giết người, xin hãy theo chúng tôi trở về cđồn ảnh sát để hỗ trợ điều tra!"
"Các anh có nhầm không vậy? Tôi giết ai?" Hàn Ti Nhã nơm nớp lo sợ nói.
"Là Trác Mộc Mộc!"
Trong phút chốc đầu óc Hàn Ti Nhã trống rỗng!
Thì ra là Trác Minh Liệt đã sớm đoán ra là Hàn Ti Nhã sẽ đến quấy rối cho nên anh đã nắm chắc thời gian để báo cảnh sát đến dẫn cô đi. Nhưng anh ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Lý Triết Vũ và Thẩm Tử Quân sẽ đồng thời xuất hiện vào hôm nay . Mọi người không hẹn mà cùng nhằm vào hạnh phúc của anh !
"Bác sĩ! Mau cứu người!" Trác Minh Liệt ôm Tiểu Thi hết sức khẩn cấp , bất kể cô có là Lâm Thi Ngữ hay không, bất kể tương lai như thế nào, thì cô đều phải an toàn mạnh khỏe.
Khi Tiểu Thi được đưa vào phòng cấp cứu, Trác Minh Liệt cũng giao Cầu Cầu cho bác sĩ, tiểu tử này bệnh cũng không nhẹ.
"Mộc Mộc đâu?" Đến tận bây giờ Trác Minh Liệt mới nhớ đến Mộc Mộc!
"Ở nơi này!" Thẩm Tử Quân ôm Mộc Mộc xuất hiện ở trước mặt anh.
Trác Minh Liệt tức giận nhìn cô chằm chằm cướp Mộc Mộc lại vào trong ngực của mình. . .
" Nhiệt độ tăng cao!"
"Các khối sưng có dấu hiệu tụ máu!"
"Chuẩn bị giải phẫu!"
Các bác sĩ cho Tiểu Thi thở bằng bình oxi.
"Trong số các vị ai là người nhà của bệnh nhận, bệnh nhân cần phẫu thuật ngay xin hãy kí tên vào đâu!"
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy!" Trác Minh Liệt và Lý Triết Vũ đồng thanh .
"Các vị…." bác sĩ nhìn bọn họ, khuôn mặt tỏ vẻ nghi vấn, tại sao có thể có hai vị hôn phu?
"Tôi ký! Nhưng các vị nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy!" Trác Minh Liệt cường thế khác thường đoạt lấy tập giấy trước mặt, kí tên của mình xuống.
Sau khi ký xong anh đem bút ném về phía Lý Triết Vũ và Thẩm Tử Quân nói: " Muốn chia rẽ chúng tôi, vọng tưởng!"
Lý Triết Vũ cười, anh dùng tai phải nâng mắt kính lên: " Trác tiên sinh, sao anh cứ phải cố chấp như thế chứ?"
"Lý Triết Vũ-thì ra là anh! Người phụ trách tập đoàn Xích Ảnh khu vực Bắc Mĩ! Thì ra chúng ta đã từng gặp nhau !"Lúc này Trác Minh Liệt mới nhìn rõ khuôn mặt Lý Triết Vũ.
"Khi Tiểu Thi cần anh nhất anh đang ở đâu? Miệng anh nói yêu cô ấy nhưng tại sao lại có thể tự ý tạo dựng cho cô ấy một ký ức hoàn toàn mới lạ! Đồ hèn hạ vô sỉ!" Trác Minh Liệt nói đến chuyện này lập tức vung đầu nắm đấm thẳng vào Lý Triết Vũ. Mũi Lý Triết Vũ lập tức chảy máu.
"Trác tổng giám đốc đáng đánh!" Anh lảo đảo đứng lên "Sớm biết có ngày hôm nay nhất định tôi sẽ không mang Tiểu Thi trở về Trung Quốc! Sớm biết có ngày này tôi sẽ không để cô ấy ở lại đây một mình! Tôi nghĩ cô ấy đã quên tất cả mọi thứ nhưng cô ấy lại chưa từng quên cái người này, tên khốn kiếp!" Lý Triết Vũ cũng đấm lại Trác Minh Liệt một quyền, nhìn hai người người đánh nhau Thẩm Tử Quân không biết nên giúp ai. Hai đều không phải là người tốt gì!
"Người xấu!" Mộc Mộc hét về phía Lý Triết Vũ "Người xấu không cho đánh ba tôi!"
"Đứa bé này là ai ?" Lý Triết Vũ hỏi.
"Là con của tôi và Tiểu Thi !" Trác Minh Liệt bình tĩnh nói.
"Ha ha" Lý Triết Vũ nở nụ cười "Các người ở chung một ngày cũng không có thì đào đâu ra đứa bé!"
"Đây chính là ý trời! Cầu Cầu và Mộc Mộc bằng tuổi nhau, nói cách khác khi Cầu Cầu còn là quả trứng thụ tinh thì Tiểu Thi đang ở bên cạnh tôi vậy thì làm sao nó có thế là con anh? Lý Triết Vũ anh muốn nói đối cũng khó rồi!"
"Mời các anh giữ yên lặng! Nơi này là bệnh viện không phải là chỗ để các anh đánh nhau!" Y tá ngăn cản. Hai người im lặng yên tĩnh ngồi xuống.
Phùng Thiếu Diễm kéo Tử Đồ Mi chạy thoát khỏi đám người!
"Cốt cuộc cô là ai?" Phùng Thiếu Diễm hỏi "Sao khuôn mặt của cô và Tiểu Thi lại giống nhau như vậy?"
"Tôi là ai? Anh không phải là biết sao? Về phần gương mặt này tại sao lại giống Tiểu Thi thì anh nên đi hỏi Lý Triết Vũ!" Tử Đồ Mi xoa vết thương không chút để ý nói.
"Tôi biết rồi!" Phùng Thiếu Diễm trầm giọng nói "Bắt đầu từ bây giờ không cho cô đến gần Tiểu Thi! Càng không cho phép cô tổn thương cô ấy!" Anh trịnh trọng cảnh cáo.
"Thế nào? Không phải anh cũng có một người đàn bà rồi sao? Sao bây giờ còn muốn coi trọng thêm cô ta nữa?"
Phùng Thiếu Diễm giơ tay tát thẳng vào má cô ta"Về sau nói chuyện cẩn thận một chút!"
Tử Đồ Mi lau máu tươi trên khóe miệng đi cười lạnh nói: " Quả nhiên ma lực của Tiểu Thi này thật lớn mạnh, hôm nay tất cả đàn ông đều đến vì cô ta! Đáng tiếc gương mặt này khi ở trên tôi một chút sức quyến rũ cũng không có!"