″ Hàn tiểu thư, chào cô!" Bác sĩ đưa tay về phía bọn họ nhưng Trác Minh Liệt vẫn duy trì tư thế lạnh lùng. Anh đánh giá xung quanh viện dưỡng lão ẩm thập cũ kĩ này.
"Vị này là…."
"Vị này là bạn của tôi cũng là bạn của Lâm Thi Ngữ " Hàn Ti Nhã giới thiệu Trác Minh Liệt.
"Hai vị xin mời! Lâm Thi Ngữ tiểu thư được đưa đến đây vào khoảng năm năm về trước, nhưng đến nay cô ấy vẫn chưa tỉnh lại! Vì không liên lạc được với người nhà nên chúng tôi chỉ có thể để cô ấy ở nơi này!"
"Lúc ấy ai đưa cô ấy đến, và vienj phị của cô ấy từ trước đến giờ đều do bệnh viện chi trả sao?" Trác Minh Liệt tỉnh táo hỏi.
"Người đưa cô ấy đến là một người đàn ông trẻ tuổi hinh như chính là người gây ra tai nạn, lúc đó anh ta có để lại một khoản phí bồi thường , số tiền đó cũng đủ dùng cho tiểu thư Lâm Thi Ngữ rồi!" Bác sĩ trả lời ngay ngắn rõ ràng. . . Trác Minh Liệt không nói gì thêm nữa, ba người im lặng suốt cả dọc đường đi đến phòng bệnh. Đến nơi bác sĩ đẩy cửa vào một mùi vị mốc meo lập tức xong thẳng vào mũi, gần như là phản xạ có điều kiện Trác Minh Liệt lập tức bịt mũi.
Trên giường bệnh đơn bạc, có một cô gái tầm 17-18 tuổi cả khuôn mặt dính đầy vết thương chằng chít, gần như không thể nhận ra là ai.
"Hàn Ti Nhã, khuôn mặt cô gái nhiều sạo như vậy, làm sao cô có thể biết cô ấy là Lâm Thi Ngữ?" Trác Minh Liệt hỏi. . . Hàn Ti Nhã tiện tay lấy một gọng kính đen đeo lên khuôn mặt cô ấy"Anh nhìn đi, cảm giác giống không?" Khi cô gái đeo gọng mắt kính đen lên lòng của Trác Minh Liệt chợt co quắp kịch liệt.
Cái hình ảnh đáng sợ năm năm trước như chợt xuất hiện ở trước mắt: hiện trường máu tươi đầy đất , một chiêc giày, vài mảnh áo cưới trắng muốt, và gọng kính đen vỡ nát!
" Thi Ngữ" Anh thất thanh kêu lên.
Hàn Ti Nhã đắc ý cười "Ngoại trừ việc này em còn có chứng cớ khác!" Cô ta lấy một chiếc điện thoại di động cú từ trong ngăn kéo ra "Nghe nói vật này đã bị người gây tai nạn lấy đi! Nhưng mấy ngày trước em đã nhờ một người bạn nước ngoài lấy lại, số điện thoại liên lạc trong đây cũng đủ để chứng minh cô gái này chính là Lâm Thi Ngữ!"
Trác Minh Liệt không nói câu nào, anh đang tìm kiếm sơ hở trong chuyện này. Trước đây anh đã tìm gần như hết cả Trung Quốc mà không hề tìm thấy thì làm sao Hàn Ti Nhã có thể tìm được Lâm Thi Ngữ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đây? Trong suốt năm năm tại sao họ không nói mà phải đợi đến tận bây giờ mới chứng thực đây là Lâm Thi Ngữ? Nhất định là Hàn Ti Nhã giở trò!
"Cho nên Trác Minh Liệt. Ả Tiểu Thi kia không phải là Lâm Thi Ngữ đâu, cô ta cố tình giả làm Lâm Thi Ngữ để lấy được lòng tin của anh, để đạt được mục đích của cô ta!"
"Cô làm thể nào mà phát hiện ra cô gái này?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Trước đâu em vẫn cảm thật có lỗi với Lâm Thi Ngữ! Sau khi về nước lại cảm thấy anh nhớ mãi không quên cô ấy, nên đã lập tức bắt đầu tìm kiếm cô ấy! Người của em đã tìm kiếm suốt một tháng mới tìm được cô ấy ở nơi này!"
"Nhưng năm năm trước, không phải báo trí đăng tin Lâm Thi Ngữ đã chết rồi sao? Tại sao cô còn phải tìm cô ấy?" Trác Minh Liệt thử thăm dò hỏi.
"Ách, chuyện đó là…, báo chí nói không hề tìm thấy xác của cô ấy nên em luôn cảm giác Lâm Thi Ngữ vẫn còn sống, mà không phải anh cũng luôn cho rằng cô ấy không chết hay sao?"
"Làm sao cô biết tôi cho là Lâm Thi Ngữ không chết? ?" Trác Minh Liệt giận dữ hỏi.