"Tiểu thư, cô nhận thấy Minh Liệt có thể sánh với 'tây trang' không?" Ông Trác cười mà như không cười nhìn chủ cửa hàng bán hoa kinh ngạc không nói nên lời.
Tiểu Thi cũng rất khâm phục, không nghĩ tới một Đại thiếu gia dường như chỉ biết nổi nóng lại là một huyền thoại như vậy! Được rồi, cô tự nhận là rất khó có thể gặp được một người anh tuấn tài ba như anh ta, nhưng trước mặt ba anh ta cũng không thể chịu thua!
"Ông còn muốn nói gì nữa không? Tôi sẽ làm theo cách của ông. Nhưng mà tôi không muốn nói dối, thực tình tôi chỉ là một người giao hoa nhỏ bé. Cho nên tôi không xứng với con trai ông, ông mượn hình ảnh giày vải để thuyết giáo tôi đã hiểu cho nên ông có thể yên tâm về nhà xem báo rồi. Chỉ cần ông cam đoan con trai ông không tìm tôi thì tôi tuyệt đối không xuất hiện trước mặt anh ta! Thật ra mọi chuyện không phải bắt nguồn từ tôi mà là bắt nguồn từ con trai ông!"
Tiểu Thi bình tĩnh nói rất tự nhiên khiến mặt mũi của ông Trác trắng bệch. Cô gái trước mắt này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ban đầu ông nhìn thấy dáng vẻ của cô cảm thấy cô giống với con gái nhà họ Lâm năm đó, nhưng lúc này đây xem ra kém nhau cả ngàn dặm!
Ông trác cầm lấy mũ liếc qua Tiểu Thi nói,"Chỉ mong cô nói được làm được!" Nói xong ông đi về phía chiếc xe Bently đậu cách đó không xa.
Ông Trác vừa rời đi Tiểu Thi tức giận bộc phát, cô chưa làm cái gì mà lại bị người ta cho là phụ nữ có lòng dạ đen tối tìm đến tận cửa, thế giới này thật sự điên đảo rồi. Cô cầm tờ báo trong tay hung hăng xé đôi ném hết vào thùng rác.
"Ông chủ, xin lỗi đã làm chậm việc buôn bán của ông!"
"Không có việc gì!" Ông chủ nói lắp bắp:"Tiểu Thi, cô thật sự không sợ ông ta?"
"Tôi không làm gì sai vì sao tôi phải sợ ông ta!" Tiểu Thi nói hợp tình hợp lý.
"Ai...." Ông chủ thở dài một tiếng miễn cưỡng nở nụ cười,"Cô có từng nghe thấy Đồ Long Bang không?"
"Đồ Long Bang? Trước kia tôi xem tivi có nghe nói đến hình như đó là tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản!" Tiểu Thi thản nhiên nói.
""Đúng vậy, người vừa rồi chính là Đại ca đời trước của Đồ Long Bang." Tay trái của Tiểu Thi nắm lại các đốt ngón tay trắng bệch nghĩ lại mà thấy sợ.
Nghe nói Đồ Long Bang được thành lập năm 1976 là tập hợp của bốn tổ chức số người nhiều đến nỗi cảnh sát cũng không nắm được rốt cuộc bọn họ có bao nhiều người. Thế lực của bọn họ thâm nhập vào Đại Lục, thậm chí còn có quan hệ với cơ quan tình báo của cảnh sát. Thế lực của bọn họ cũng phát triển với quy mô lớn ngoại trừu người Châu Á còn có người da trắng, người da đen cho đến Mexico. Tại Hong kong, Singapor, Thái Lan, Nhật Bản, Trung Mỹ, Châu Phi rông lớn như vậy đều có thế lực của bọn họ, đồng đảng có mặt khắp các thành phố lớn như San Francisco, Los Angeles, Houston, Newyork.
"Trác Minh Liệt cũng là người của xã hội đen sao?" Tiêu Thi lo sợ nơm nớp hỏi.
"Điều này tôi không rõ, nhưng nghe nói thì không phải."
Đúng lúc này di động của Tiểu Thi vang lên, dãy số này cô chưa bao giờ nhìn thấy.
"Xin chào!" Tiểu Thi dịu dàng nói.
"Tôi là Trác Minh Liệt! Nghe nói cô chốn khỏi bệnh viện?" Giọng nói bên kia mang vài phần giận dỗi.
"Không, không, không phải, tôi không có việc gì rồi!" Tiểu Thi vừa nghe biết là anh thì bắt đầu khẩn trương líu lưỡi.
"Tối nay bảy giờ tại quán cà phê tôi có việc cần tìm cô!"
"Này, cái gì..." Không đợi Tiểu Thi nói xong điện thoại đã ngắt. Thật sự là không thể tin nổi, người làm ba vừa đến giáo huấn cô làm người tốt đẹp, con trai ông ta lại gấp gáp muốn gặp mặt cô!" Tiểu Thi bất đắc dĩ thờ dài đi theo sau ông chủ nói là Trác Minh Liệt gọi tới.
"Có thể là Đại thiếu gia người ta nhìn cô vừa mắt!" Hai mắt ông chủ phóng lên tia sáng. Tiểu thi cười khổ. Cô không muốn có phúc như thế này đâu!