Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 20: Chương 20: Kinh sợ




Dì Trương vừa đến nơi này liền nhìn thấy Duy Nhất đang nằm ở tại trên đất, chân của Nguyễn Kiều Nhi nhẫn tâm đá lên người bé, trái tim nhảy cuồng loạn, vội vàng chạy tới. Cậu cả mới vừa gọi điện thoại bảo bà đi đến xem Duy Nhất một chút, bà có chút việc cho nên mới đến chậm một chút, không ngờ chỉ đến chậm một chút liền xảy ra chuyện như vậy.

Duy Nhất nghe thấy giọng nói kia trong lòng buông lỏng, miệng từ từ nhả chân của Nguyễn Kiều Nhi ra, dì tới là tốt rồi, dì tới bé sẽ không sợ nữa.

- Cô chủ, xin cô thả cô bé ra. - Dì Trương thở hổn hển chạy tới bên người Nguyễn Kiều Nhi, nóng nảy nói.

Nguyễn Kiều Nhi nhìn cũng không có nhìn đến dì Trương, nhận thấy bé dần mở miệng ra, thừa dịp bé không để ý lập tức lấy chân mình tránh xa miệng bé, nhấc chân lại hướng Duy Nhất đá liên tục, nhưng không nghĩ bị dì Trương đột nhiên kéo cô qua một bên, khiến cả người của cô lảo đảo.

- Cô chủ, bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, có cái gì chỗ đắc tội cô, xin cô rộng lượng bỏ qua cho bé, đừng đánh bé nữa. – Dì Trương nhanh chóng đứng trước mặt Duy Nhất, che chở cho thân thể của Duy Nhất. Cúi đầu nhỏ giọng cầu xin, Nguyễn Kiều Nhi ngang ngược vô lý, cơ hồ tất cả người làm nói chuyện với cô đều ăn thua thiệt, bà không dám lấy cứng đối cứng.

- Thế nào, bà định làm anh hùng cứu con bé này sao? Lại làm dám quản chuyện của tôi nữa? - Nguyễn Kiều Nhi phẫn hận nhìn chằm chằm Duy Nhất đang nằm trên mặt đất, trong lời nói tràn đầy ngang ngược và kiêu ngạo.

- Không dám, cô chính là cho tôi gan lớn bằng trời sao?, tôi cũng không dám quản chuyện của cô chủ, chỉ là Cậu cả đã phân phó cho tôi phải chăm sóc tốt cho bé, nếu bé xảy ra chuyện gì, tôi không biết phải nói với cậu cả như thế nào nữa. Cô chủ, cô có thể thương mình thương tôi, bỏ qua cho bé không. - Dì Trương cúi đầu rũ mắt nhìn chằm chằm cặp mắt sáng đang nằm trên đất, trong mắt tràn đầy bất bình.

- Thôi đi, bà có tư cách gì để cầu xin tôi... hôm nay tôi chính là muốn đánh cho nó chết, xem bà có thể làm được gì?

- Tôi là không có tư cách gì để nói, chỉ là cô chủ, nếu như bé xảy ra chuyện gì, Cậu cả có hỏi tới, tôi chỉ có thể nói thật. - Dì Trương từ từ ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn cô, tim đang đập loạn.

- Bà. . . . . . bà dám, bà dám nói cho anh ấy biết, tôi sẽ giết bà ngay ở chỗ này. - Nguyễn Kiều Nhi nghe được lời của bà trong lòng liền run rẫy. Minh Dạ Tuyệt tàn nhẫn, cô biết, nếu thật anh biết chuyện này, hậu quả khó rất lường trước.

- Cô chủ à, Cậu cả tính khí như thế nào cô nên biết rõ, nếu như Duy Nhất xảy ra chuyện gì, coi như cậu bỏ qua cho cô, thì cậu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi cũng chỉ có thể nói thật mà thôi. Nhưng, hôm nay nếu là cô chủ bỏ qua bé, chuyện này tôi liền xem như không nhìn thấy. - Dì Trương biết, người có thể để cho Nguyễn Kiều Nhi sợ cũng chỉ có cậu cả, cô chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Nguyễn Kiều Nhi đối với cậu cả sẽ có chút nhúng nhường.

- Bà không nói, không có nghĩa là con nhỏ này không nói. - Nguyễn Kiều Nhi suy nghĩ trong chốc lát, lạnh lùng liếc mắt nhìn Duy Nhất đang nằm dưới đất, bà ta không nói, không có nghĩa là Duy Nhất không nói, đến lúc đó xui xẻo là cô.

- Cái này cô chủ cứ yên tâm, chỉ cần tôi nói là Duy Nhất tự mình ngã xuống, mà cô lại kiên trì nói cô chưa có tới nơi này, coi như bé nói cái gì nữa, cậu cả cũng không nhất định sẽ tin.- Dì Trương thấy cô có chút dao động, nhẹ nhàng nở nụ cười, thấy cô vẫn có chút không yên lòng, vì vậy còn nói – Tính khí của cậu cả chắc cô rõ hơn tôi, cậu ấy sẽ dễ dàng tin tưởng vào lời nói của một người khác sao? Duy Nhất có nói, cậu cả không nhất định tin tưởng toàn bộ.

Nguyễn Kiều Nhi nhìn một chút vẻ mặt chân thành của dì Trương, lại nhìn một chút Duy Nhất trên đất, ở trong lòng so đo một phen.

Đúng thế, Minh Dạ Tuyệt có lòng nghi ngờ lớn như vậy, làm sao sẽ dễ dàng tin tưởng lời nói của một người, chỉ cần dì Trương cùng cô thống nhất giọng điệu, cô cần gì phải sợ con bé kia? Coi như con bé này ở bên cạnh anh một năm thì đã làm sao? Anh vẫn sẽ không dễ dàng tin tưởng bé.

- Vậy. . . . . . , bà làm sao xứng đáng để tôi tin tưởng? - Nguyễn Kiều Nhi trong lòng còn rất nhiều câu hỏi, nhưng đối với dì Trương vẫn còn có chút tin tưởng.

- Nếu là tôi nói cho cậu cả, cậu cả nhất định sẽ trách tôi chăm sóc không tốt cho cô bé, trách nhiệm của tôi là không thiếu được, cậu cả ngược lại sẽ trách phạt tôi... tôi tội gì làm những thứ phí sức lại chẳng có kết quả tốt vậy? – Dì Trương cấp tốc chuyển sự vụng về của mình làm thành lý do, moi ruột gan ra cố gắng thuyết phục Nguyễn Kiều Nhi.

- Được, vậy ta miễn cưỡng tin tưởng bà. - Nguyễn Kiều Nhi nghe lời của bà, cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy dì Trương nói đúng.

- Hừ, hôm nay coi như mày gặp vận may. - Nguyễn Kiều Nhi cúi đầu nhìn qua Duy Nhất đang nằm dưới đất , hừ lạnh một tiếng, xoay người cao ngạo rời đi.

- Haizzzz - thấy Nguyễn Kiều Nhi cuối cùng đã đi, dì Trương có thể thở ra một hơi nhẹ lòng, cúi người kiểm tra xem Duy Nhất bị thương như thế nào.

- Con có bị thương ở đâu không nói cho dì Trương nghe xem?

- Chân con đau quá. - Duy Nhất nhìn dì Trương, ánh mắt hiện rõ sự đau đớn, vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói.

- Con đừng cử động, cho dì xem một chút. - Dì Trương nhẹ nhàng hỏi, mới vừa rồi bà nhìn thấy Duy Nhất nằm trên mặt đất không đứng lên được, bà biết tính tình của đứa bé này, nếu như không phải bị thương thật, bé sẽ không nằm bất động dưới đất như thế.

- A. . . . . . , cái cô Nguyễn Kiều Nhi thật độc ác, con ngoan ngoãn nhịn một lát, dì sẽ ẵm con vào, không cho con tự ý đi lại nữa. – Dì Trương thấy đầu gối Duy Nhất máu me be bét, mắng một tiếng, nhẹ nhàng ôm Duy Nhất, hướng tới nhà của Minh Dạ Tuyệt.

- Duy Nhất, có phải con trách dì Trương nói như thế không? - Dì Trương vừa đi vừa cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.

- Không ạ, con hiểu dì chỉ là muốn đuổi cô ấy đi, nên mới nói như vậy, con sẽ không trách dì. - Duy Nhất mắt rưng rưng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, bé biết dì Trương làm như vậy là vì muốn tốt cho bé.

- Về sau con bằng mọi giá phải cố gắng tránh xa Nguyễn Kiều Nhi nhé, lúc có thể không đến gần cô ta thì đừng nên đến gần, có biết không? – Dì Trương đem Duy Nhất thả vào trên ghế salo, lấy hộp dụng cụ y tế, vừa bôi thuốc cho bé, vừa nói.

- Con hiểu ạ, về sau thấy cô ấy, con sẽ núp xa xa, dì cứ yên tâm ạ. - Duy Nhất chịu đựng sự đau đớn của vết thương nơi đùi, cắn răng nhẹ nhàng nói.

- Có đau không? Nếu đau dì sẽ nhẹ một chút. - Dì Trương nhìn cái trán đầy mồ hôi của Duy Nhất, lo lắng hỏi.

- Không đau, dì cứ bôi thuốc bình thường đi ạ. – Duy Nhất cười một cái nói, trong mắt đã hoàn toàn mờ mịt.

-Haizzzz. . . . . . . - Dì Trương thở dài một cái, đứa bé này chính là thông minh quá, hiểu chuyện quá, có lúc thấy dáng vẻ hiểu chuyện trước tuổi của bé, trong lòng bà không ngừng đau xót.

- Tốt lắm, con ngoan ngoãn không nên cử động, dì còn có chút việc, cơm trưa chờ dì cho người đưa tới, không có chuyện gì thì không được ra ngoài có biết không? - Dì Trương sau khi bôi thuốc cho bé xong, vừa dọn dẹp hộp thuốc nhỏ vừa dặn dò bé.

- Dạ, dì cứ đi làm việc của dì đi ạ, con có thể tự lo cho mình - Duy Nhất cười nói, không muốn làm cho dì vì mình mà lo lắng

- Có muốn dì ôm con lên lầu nghỉ ngơi không? - Dì Trương trước khi chuẩn bị ra về liền hỏi.

- Dạ không cần đâu ạ, con muốn tại chỗ này đợi anh Tuyệt trở về ạ. - Duy Nhất lắc đầu, bé muốn khi anh Tuyệt quay trở về liền có thể nhìn thấy bé.

- Nha đầu ngốc!. Dì Trương yêu thương sờ đầu của bé một cái, thở dài một hơi, sau đó xoay người rời đi.

Duy Nhất cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế salon chờ Minh Dạ Tuyệt trở lại. Nhưng từ mặt trời lên tới đỉnh, lặng về núi phía Tây, sau đó Trăng đã lên cao, Minh Dạ Tuyệt vẫn chưa trở về.

Chờ đợi, với Duy Nhất nó đã tạo thành thói quen; thời gian hơn một năm, trên căn bản bé học xong bài học đợi chờ; mỗi ngày chờ anh tan giờ học, chờ anh trở về, nhưng không có lần nào như hôm nay làm cho bé vô cùng lo sợ. Trước kia bé đều biết mình cần chờ thời gian bao lâu, chắc chắn anh sẽ trở lại. Cuộc sống như thế bé cho là mình sớm thành thói quen, nhưng là bây giờ bé lại đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, không biết anh lúc nào sẽ trở về, không biết bé phải đợi thời gian bao lâu, bé không có thể xác định được gì, nên chỉ có thể đợi chờ trong sợ hãi.

- Nhanh, nhanh, nhanh, cẩn thận một chút, cậu là heo à, bảo cậu cẩn thận một chút, cậu không nghe được à.

Đang lúc Duy Nhất chờ đến sắp ngủ gục, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập, đánh thức bé, những âm thanh dồn dập khiến cho bé kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.