Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 24: Chương 24: Tôi nghe lời nói chứ không quan tâm




- Anh Tuyệt, anh đã tỉnh? - Duy Nhất theo âm thanh nhìn lên, liền nhìn thấy người mà bé vẫn lo lắng đang đứng ở trên lâu nhìn bé, lập tức tươi cười, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.

- Thế nào? Không muốn tôi tỉnh lại? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng mở miệng, đạp cầu thang từng bước đi xuống, động tác kia chậm như cố giày vò người bên dưới.

- Tại sao nói như vậy? Em đương nhiên mong anh tỉnh lại nhé! - Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, mặc kệ trong lời nói của anh có mấy cái không đúng, lập tức nghênh đón.

- Đứng lại, đừng làm dơ chỗ của tôi. - Minh Dạ Tuyệt thấy phía sau lưng lưu lại không ít dấu chân của bé, lạnh giọng quát lên.

- Dạ. - Duy Nhất cúi đầu nhìn qua những dấu chân của mình, đồng ý một tiếng lập tức dừng bước. Anh Tuyệt rất thích sạch sẽ, bé làm dơ nơi này, anh nhất định rất tức giận.

- Ủ rũ làm gì? Tôi không chết, cô bất ngờ à? - Minh Dạ Tuyệt nhìn bé cúi đầu thấp xuống, đột nhiên tức giận, bé thật sự muốn rời anh sao? Bị người ta kéo trở về nên không muốn sao?

- Không phải vậy, cậu chủ. . . . . . - Dì Trương nghe giọng điệu của anh, giống như hiểu lầm cái gì, vội vàng mở miệng giải thích.

- Bà câm miệng, ở đây bà có quyền nói chuyện sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn qua chỗ dì Trương đang đứng lạnh lùng nói, ngăn trở lời nói sắp thốt ra của bà.

Dì Trương chép miệng, miễn cưỡng không lên tiếng. Cậu chủ lên tiếng, bà tự nhiên không có quyền mở miệng.

Duy Nhất sững sờ nhìn người từ trên lầu từ từ đi xuống, trong óc có cảm giác rất mơ hồ. Anh Tuyệt nói cái gì vậy? Trước kia tính anh ít nói, nhưng cũng chưa bao giờ vô duyên vô cớ quát mắng người khác, anh thực sự là anh Tuyệt của bé sao? Không phải là ảo giác chứ?

- Thế nào? Không biết nói gì à? - Minh Dạ Tuyệt đi tới bên người bé, nâng cằm của bé lên, để cho bé nhìn vào ánh mắt của mình, muốn từ ở trong đó tìm ra một chút xíu áy náy cùng sợ hãi.

- Anh Tuyệt. . . . . . - Duy nhất mê mang nhìn sự xuất hiện của mình trong mắt anh, không hiểu anh đang nói gì? Cái gì gọi là không biết nói gì?

- Đừng nhìn tôi như vậy. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt không nhìn thấy thứ anh muốn ở trong mắt của bé, lại chỉ thấy con ngươi trong suốt cùng không hiểu, trong lòng một hồi phiền não, vung tay lên liền đẩy ra thân thể của bé ra. Duy Nhất cứ như vậy lảo đảo lui về phía sau, nếu không phải dì Trương tay lanh mắt lẹ đỡ bé, bé chỉ sợ sớm đã ngã xuống mặt đất rồi!

- Anh Tuyệt. . . . . . - Duy Nhất không biết mình đã làm sai điều gì, vô tội nhìn anh, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

- Anh hai. . . . . .

Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy Duy Nhất suýt ngã xuống, căng thẳng trong lòng bật thét thành tiếng. Anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh hai tỉnh lại liền xuống tìm Duy Nhất, sau khi nhìn thấy Duy Nhất lại đối với bé như vậy?

- Lúc này cô nghĩ mình có thể rơi khỏi đây sao? Vậy tôi để cô đi, nếu lòng đã không nguyện ý ở bên tôi, tôi không giữ lại, cút. . . . . . - lúc này trong lỗ tai Minh Dạ Tuyệt không nghe được bất kỳ một giọng nói nào khác. Anh chỉ biết, khi anh nằm ở trên giường, bé không có ở bên cạnh anh, bé muốn rời khỏi anh. Nếu bé không muốn ở cùng anh, vậy anh cũng không thèm khát bé.

- Anh Tuyệt, tại sao vậy ạ? - Duy Nhất nghe được lời nói của anh toàn thân chấn động, giật mình trừng lớn đôi mắt không dám tin nhìn anh.

Anh không cần bé nữa? Tại sao không cần bé nữa? Bé đã không có mẹ, anh Tuyệt lại không muốn bé, bé phải làm sao?

- Tại sao? Cô không phải là vẫn muốn đi tìm mẹ cô sao? Cô không phải là vẫn muốn rời đi sao? Vậy cô đi đi, không ai cản cô. - Minh Dạ Tuyệt hơi híp mắt, nhìn bộ dáng giật mình của bé trong lòng cười lạnh, bé vẫn còn ở diễn ư? Đây không phải là cái bé vẫn muốn sao? Anh thật muốn xem, rời anh đi, bé làm cách nào để tiếp tục sống?

- Nhưng anh không phải là không để cho em đi sao? - hiện tại Duy Nhất không biết tại sao anh nói lại cái vấn đề này, anh không phải là không cho phép bé đi sao?

- Hiện tại tôi để cho cô tự mình cút cho ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt chỉ vào cửa lớn, giọng nói hầm hừ.

- Không, em không đi, em không đi tìm mẹ. - Duy Nhất liên tục nói, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Không biết vì sao, hiện tại Duy Nhất cảm giác một khi rời khỏi đây, liền sẽ không thấy được anh Tuyệt nữa, mẹ đã chết, ba không cần bé nữa, bé không thể không có anh Tuyệt.

- Không đi đúng không? Vậy tôi tiễn cô đi. - Minh Dạ Tuyệt nói xong liền đi tới bên người bé, dùng sức nắm cánh tay của bé, kéo bé đi tới ngoài cửa. Mặc dù anh bị thương, sức không mạnh như trước, nhưng kéo bé còn chưa phải phí chút sức nhỏ mà thôi.

- Đừng, anh Tuyệt. Em không muốn đi, em về sau sẽ nghe lời, em sẽ không nói muốn gặp mẹ, em sẽ không đi gặp bà. Anh Tuyệt, em cầu xin anh. - Duy Nhất vội vàng dùng sức kéo thân thể của mình về phía sau, sợ hãi không chịu rời đi. Trước kia bé suy nghĩ dì kia muốn bán bé, bé không nên bị bán, bé không muốn xa anh Tuyệt.

- Đi. - Minh Dạ Tuyệt thấy bé không chịu đi, một tiếng quát bỏ rơi bé, Duy Nhất quay ngược lại mấy bước liền ngã xuống đất.

- Anh Tuyệt. . . . . . - Duy Nhất giương mắt làm bộ đáng thương nhìn anh, bé rốt cuộc làm sai chỗ nào, tại sao anh sẽ đột nhiên như vậy?

- Có đi hay không? - Minh Dạ Tuyệt không có ý muốn nghe lời van xin của bé, chỉ mắt lạnh nhìn bé.

- Em không đi, em về sau sẽ rất nghe lời, rất nghe lời, anh nói cái gì em liền làm cái gì, có được hay không? Đừng đuổi em đi, có được hay không? - Duy Nhất sợ hãi nhìn vẻ mặt của anh, lòng run rẩy, nước mắt theo khóe mắt trượt đến bên môi lại run rẩy một cái rơi xuống trên đất.

- Được, không đi đúng không, vậy tôi tự mình tiễn đưa cô đi ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt cất bước đi về phía bé, trong mắt tràn đầy tức giận. Có bản lĩnh không cần cầu xin anh; có dũng khí rời đi, không cần sợ tiếp nhận trừng phạt.

- Cậu chủ, cậu không thể như vậy. - Dì Trương thật sự nhìn không được cách làm của anh, tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Duy Nhất, bất mãn nhìn Minh Dạ Tuyệt.

- Cút ngay. - Minh Dạ Tuyệt không có ý định ngăn người trước mặt lại.

- Không, cậu chủ, cậu như vậy cũng không đúng rồi. – Dì Trương kiên trì không chịu rời đi, hôm nay anh thật là quá đáng, đứa bé này vì anh nên nửa đêm chân không đi qua rừng cây tìm người cứu anh, thế mà anh lại có thái độ như vậy đối với bé.

Minh Dạ Phạm ở bên cạnh nhìn dì Trương như một con gà mái mẹ dang tay bảo vệ con gà nhỏ phía sau, trong lòng một hồi than thở, anh có thể cá là sức quyến rũ của Duy Nhất không nhỏ, tự nhiên khiến dì Trương có thể quên thân phận tới che chở bé.

Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng nhìn bà một chút, qua một lúc lâu, thấy bà thủy chung không chịu lui về phía sau một bước, giống như quyết định đến cuối cùng vẫn sẽ bảo vệ người phía sau, vì vậy anh nhàn nhạt mở miệng.

- Con trai của bà hình như ở bộ phận A thôi phải không?

Mặc dù chỉ là nhàn nhạt nói một câu, nghe không có bất kỳ sức lực, nhưng những lời này lại chấn động trái tim dì Trương. Anh nói câu nói này là có ý gì?

- Không muốn cậu ta có chuyện, thì bà nhanh tránh ra. - Minh Dạ Tuyệt nhìn dì Trương ngơ ngác chưa hiểu gì, lại nhẹ nhàng mở miệng, chỉ là một câu nói nhỏ không mang nhiều ý, nhưng dì Trương nghe xong liền sợ hãi.

Dì Trương chần chờ quay đầu lại liếc mắt nhìn Duy Nhất đang ngồi dưới đất, lại xem một chút Minh Dạ Tuyệt đứng ở trước mặt, từ từ bước chân ra, cúi đầu lui sang một bên, mắt không thôi nhìn Duy Nhất, trong lòng một hồi khổ sở.

Duy Nhất à, con đừng trách dì Trương nhé, là dì quá vô dụng, không bảo vệ được con.

- Không chịu đứng lên? - Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất vẫn ngồi trên đất không có đứng lên, trong mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn, trong giọng nói chứa đựng những điều nguy hiểm.

Duy Nhất nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không phải bé không nghĩ tới, mà là bây giờ bé căn bản không đứng nổi, vết thương trên đùi do ban chiều ngã xuống mặt đất, đã lần nữa chấn thương, gót chân cũng bị thương. Nhưng sự đau đớn kia, cũng không sánh bằng sự đau đớn và sợ hãi trong lòng của bé.

- Được - Minh Dạ Tuyệt nhìn bé nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa như nụ cười nhạt nhòa ngày cũ .

Thấy nụ cười này, Duy Nhất từ từ yên tâm, cho là anh thay đổi chủ ý, không còn muốn đuổi bé đi, bé cũng biết anh Tuyệt sẽ không vứt bỏ bé.

Lại không nghĩ rằng, lúc bé đang ngẩng đầu lên, đột nhiên Minh Dạ Tuyệt lại đưa tay kéo cánh tay của bé lại, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, nắm lấy tay bé hướng ra cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.