Hạ Tuyết cầm CD, cẩn thận giấu đi, sau đó ra khỏi thư phòng, nhìn Daniel đang cầm sữa tươi đi tới . . . . . . Cô nhìn hắn cười một tiếng, sau đó nhận lấy sữa tươi uống xong, nói: "Có việc bận rộn, một lát nữa sẽ nói chuyện với anh !"
"Ok!" Daniel mỉm cười gật đầu, ôm khẽ Hạ Tuyết nói: "Đừng để mình quá mệt mỏi!"
"Ừm!" Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu, sau đó bước nhanh đi về phòng của mình, nhanh chóng khóa cửa phòng lại, rút CD quỳ gối trước đầu đĩa, nhanh chóng bỏ CD vào đầu đĩa, sau đó ngón giữa run rẩy cầm hộp điều khiển ti vi, nhấn nút mở, cắn răng, chống xuống mặt sàn, người tựa vào bên mép giường, nhìn trong màn hình TV, đầu tiên là một hình ảnh màu xanh dương . . . . . .
Cô thở gấp gáp, cắn chặt ngón trỏ, nhìn chòng chọc hình ảnh trong màn hình. . . . . .
"Hạ Tuyết! ! Cậu tới đây một chút! !"
Trong màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh cây anh đào, Hạ Tuyết sững sờ, tay cầm hộp điều khiển ti vi, nhìn mình màn ảnh ti vi, lúc 16 tuổi, mặc váy học sinh màu xanh dương đậm, tóc ngắn, đứng dưới tàng cây anh đào, nhìn ống kính có chút ngượng ngùng nói: "Được rồi, đừng quay nữa!"
"Nói cho mình biết, hôm nay cậu thi được 100 điểm, cảm xúc thế nào ?". Giọng của Cẩn Nhu từ trong TV truyền đến.
Hạ Tuyết ôm cặp quai xách, dựa vào cây anh đào, xung quanh đều màu hồng, chiếu lên khuôn mặt của cô cũng một mảnh màu hồng, hai mắt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trở nên rực rỡ. . . . . . Đó là 16 tuổi hoa niên, khi đó, mặc dù cuộc sống gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng sức sống tràn đầy, đó là tuổi mộng mơ . . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn mình trong ống kính, vừa cắn kẹo que, chỉ vào ống kính cười to nói: "Cậu nhìn cậu đi, vừa ăn kẹo que, vừa chụp hình, xấu chết rồi!"
Giọng nói, cười trong vắt của Cẩn Nhu lại truyền đến: "Ở trước mặt của cậu, tôi luôn rất khó coi, xấu xí thì xấu xí . . . . . . Hôm nay cậu thi được 100 điểm, tôi thi được 99 điểm. . . . . . cậu hơn tôi một chút xíu, ghét! Nhưng hai chúng ta là bạn tốt, cậu cứ mãi 100 điểm đi, cậu vui vẻ là tốt rồi!"
Hạ Tuyết nghe xong lời này, cầm kẹo que, nhìn ống kính nói: "Cậu đó ! !"
Cẩn Nhu ha ha ha cười to, nhưng tất cả hình ảnh đột nhiên bị cắt ngang, đi đến đường toàn là cây hoa anh đào, nói: "Này! ! Mau nhìn xem! ! Cậu thầm mến Tiểu Vương Tử rồi!"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, vội vàng nhìn Cẩn Nhu nói: "Cậu thật kỳ quái a! ai thầm mến ai chứ ? Người hắn thích là cậu, không phải sao ?"
"Chậc! ! Cậu nhìn đi ? Nhìn hắn đã tới!" Cẩn Nhu đột nhiên hưng phấn gọi!
Trong màn ảnh đột nhiên xuất hiện một người cao 1m8, khoảng 18 tuổi, học trưởng, mặc đồng phục học sinh màu xanh dương đậm, để tóc ngắn, đôi tay nắm chặt quai đeo cặp sách, dọc theo con đường hoa anh đào đi tới, khuôn mặt văn nhã tuấn tú, hướng về phía ánh mặt trời nở nụ cười sảng lãng, hắn là học trưởng lớn tuổi nhất, là người phát thanh câu lạc bộ học sinh, Hạ Tuyết luôn nói giọng nói của học trưởng rất êm tai, mỗi lần ngủ trưa, nghe được giọng nói của học trưởng, cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào . . . . . .
"Cậu mau chào hỏi hắn, thổ lộ với hắn đi !" Cẩn Nhu xúi Hạ Tuyết nói!
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn về phía ống kính, miệng chu lên, mí mắt sáng lên, nói: "Cậu đừng làm loạn! Mình thích hắn a! Mình chỉ thích giọng nói của hắn! Hắn thích nhất là cậu, ngày nào cũng gọi Cẩn Nhu học muội, Cẩn Nhu học muội! ! Hắn gọi mình là Hạ Tuyết! ! Hạ Tuyết á! !"
"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Hai cô gái trong lứa tuổi hoa niên, vui vẻ cười lớn.
Hạ Tuyết ngồi ở trước TV, nhìn mình đứng dưới cây hoa anh đào, nhìn vào ống kính cười to. . . . . . Trong lòng của cô mềm nhũn, ánh mắt rưng rưng, thở dài một hơi!
"Hai cô bé ở chỗ này làm gì đấy ?" Học trưởng đi tới nhìn học muội, dịu dàng cười hỏi.
"Học trưởng, anh giúp tôi cầm máy quay này !" Cẩn Nhu vui vẻ đem máy quay đưa cho học trưởng, sau đó Cẩn Nhu lập tức xuất hiện trong màn ảnh, chải mái tóc dài đến thắt lưng, đeo chiếc nhẫn trắng, sau đó vươn tay, ôm khẽ bên hông của Hạ Tuyết, nhìn ống kính, cùng nhau làm bộ dáng yeah ! ! Hạ Tuyết cũng cười ha ha ôm Cẩn Nhu, khẽ hôn một cái lên trên khuôn mặt mềm mại của cô ! !
Cẩn Nhu cũng vui vẻ hôn mạnh lên trên khuôn mặt của Hạ Tuyết, sau đó ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Bảo bối! Mình yêu cậu ! ! Cậu phải nhớ a, vĩnh viễn phải nhớ giữ vững 100 điểm ! ! Cậu là người ưu tú nhất! ! Cố gắng lên! !"
Hạ Tuyết cũng ôm lấy Cẩn Nhu, cười nói: "Mình đem một phần cho cậu nhé !"
"Mình không muốn!" Cẩn Nhu ôm lấy Hạ Tuyết, nhìn về phía ống kính cười nói: "Hôm nay là kỷ niệm Hạ Tuyết chúng ta thi được 100 điểm ! ! Cũng là một ngày chứng minh tình bạn đẹp nhất của chúng ta! ! Hạ Tuyết, mình yêu cậu !"
Hạ Tuyết ha ha ha cười, nhưng nước mắt lại lăn xuống, ôm Cẩn Nhu nói: "Bạn thân, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ, cám ơn trên đường đời được làm bạn với cậu. . . . . . Mình thề, dù tương lai có xảy ra chuyện gì, mình cũng vĩnh viễn yêu cậu !"
Cẩn Nhu cười ôm Hạ Tuyết, nói: "Nếu như mình làm gì có lỗi thì sao ?"
Hạ Tuyết nghẹn ngào nói: "Mặc kệ cậu có làm việc gì có lỗi hay không ! ! Mình cũng vĩnh viễn yêu cậu ! ! Vĩnh viễn tha thứ cho cậu ! ! Vĩnh viễn, vĩnh viễn tha thứ cho cậu ! !"
Hộp điều khiển ti vi trong tay rớt xuống. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn hình ảnh xinh đẹp trong TV, nước mắt lăn xuống . . . . . .
Cẩn Nhu từng bước đi trên đường mòn vườn hoa xinh đẹp, nhàn nhạt nở nụ cười, siết chặt USB trong tay, nhớ đến lúc nảy mình đi vào phòng Daniel thì ánh mắt quét qua nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở trước cửa phòng. . . . . .