Hạ Tuyết vừa nghe xong, lại tức giận đến chảy nước mắt, “Cho dù tôi có sắp chết, cũng không nên đốt cháy cả chung cư!”.
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn vết thương trên trán Hạ Tuyết, nhớ đến vết thương trên lưng cô, hắn im lặng, ngồi trên ghế salon nhìn cô, thật hiếm khi hắn giữ được bình tĩnh như thế này, “Xảy ra chuyện gì? Luôn miệng mắng tôi, đánh tôi, thật giống như một phụ nữ chanh chua! Rốt cục thì cô muốn đòi cái gì?”
Hạ Tuyết vừa khóc vừa nhìn Hàn Văn Hạo, la to “Nhà của tôi bị đốt rụi! Những thứ quý giá nhất trong hai mươi năm qua đều cũng thành tro! Tôi cùng em mình, suýt chút nữa cũng chết sống trong đấy, chúng tôi không giống như những người giàu có ghê tởm như anh, bỏ đi một món đồ, hy sinh một mạng người – không chớp mắt”.
Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh như băng tuyết, thất vọng nói “Nếu như cô vẫn như vậy, dùng lời nói thế này, thái độ thế này nói với tôi, lập tức cút! Tôi không có thời gian để nghe cô chỉ trích cuộc sống của tôi! Cô không có tư cách!”
Hạ Tuyết tức giận, xoay mặt sang chỗ khác …
Ánh mắt Hàn Văn Hạo sắc lạnh hơn, nắm chặt hai bên tay vịn của ghế salon, hỏi “Nhà của cô bị đốt, cô chạy tới đây đánh chửi tôi làm gì, chẳng lẽ cô cho rằng tôi đốt sao?”
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, những dòng nước mắt ngắn – dài không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào nói “Nếu như không phải anh qua đêm với tôi, ở trước mặt mọi người, nói tôi là người phụ nữ của anh, thì những người hâm mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên cũng sẽ không dùng xăng đốt cháy chung cư của tôi, tất cả đều là tại anh, đều do anh gây ra!”
Sắc mặt Hàn Văn Hạo trầm xuống, nhìn bộ dáng uất hận buồn cười của Hạ Tuyết, “Cô có chứng cứ chứng minh chuyện này là do những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên làm không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngày hôm qua tôi ở bệnh viện, còn nghe được những người ái mộ nói họ muốn đem tôi chặt ra thành khúc!”, Hạ Tuyết tức giận trả lời.
Hàn Văn Hạo trợn mắt nhìn cô, hất cằm, giọng nhàn nhạt “Lấy điện thoại trong túi áo vest tôi ra, tôi sẽ tra ra chuyện này!”.
Hạ Tuyết nóng nảy ném chiếc áo vest về phía Hàn Văn Hạo …
Hàn Văn Hạo trừng mắt giận dữ nhìn Hạ Tuyết, móc điện thoại di động ra, ném lại chiếc áo vest vào người cô, gằn giọng ra lệnh “Khoát vào! Tôi không thích y phục trên người cô!”.
Hạ Tuyết không lên tiếng … lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo đang cầm điện thoại, ánh mắt hung hăng nhìn mình, như không cho phép cô không nghe theo, cô đành nghiến răng khoát áo vào, cảm thấy ấm áp hơn, lúc này cô mới cảm thấy rất lạnh, kìm không được, rút hai chân lên, co ro ngồi ở một góc nhỏ của ghế salon, phủ chiếc áo vest lên thân thể bé nhỏ, ngoan ngoãn im lặng …
Hàn Văn Hạo cũng thôi không nhìn cô nữa, bấm số điện thoại …
Điện thoại được kết nối …
Hàn Văn Hạo lại lạnh lùng ra lệnh “Điều tra cho tôi, những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên, tối qua có gây ra vụ hỏa án nào không!”
Đầu dây điện thoại bên kia cung kính “Dạ”, Hàn Văn Hạo lập tức cúp máy, nhìn cô …
Hạ Tuyết vẫn như cũ, không cam tâm hỏi lại “Những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên rất nhiều, anh tra được sao?”
“Nếu giống như cô vậy, lúc nào cũng bị kích động, đầu óc đần độn, dĩ nhiên là không được!”, Hàn Văn Hạo nói ra không một chút khách khí.
“Chuyện này, vốn là lỗi của anh, anh hoàn toàn không có để ý đến sống chết của tôi!”, Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo nói.
“Nếu như có một ngày, tôi xảy ra chuyện, cô sẽ quan tâm đến sống chết của tôi sao?”, Hàn Văn Hạo bình tĩnh hỏi lại.