Trong sân!
Hàn Văn Vũ ôm từng bó củi đi vào trong phòng bếp, vừa đi, vừa nhìn ba con cọp con đang lăn lộn trong đống rơm, giống như quả cầu tuyết thật đẹp, thật đáng yêu, hắn “phù” một tiếng, thật sự không nhịn nổi, đi tới trước mặt mấy con cọp con này, mấy con cọp con vừa nhìn thấy Hàn Văn Vũ vô cùng thích nó, vừa nhìn thấy hắn tới, tất cả xếp thành một hàng, sau đó lộn người, nằm trên mặt đất, giơ bốn cẳng đầy móng vuốt nhìn Hàn Văn Vũ.
"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ rất thích thú, quay đầu nhìn anh trai hỏi: "Anh ……. bọn chúng đang làm gì thế?"
Hàn Văn Hạo vừa uống trà, vừa nhìn về phía con đường nhỏ, lạnh nhạt nói: "Muốn chú gãi bụng cho bọn chúng . . . . . . Cùng chúng nó chơi . . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ lập tức vươn tay, vuốt bụng mấy con cọp con, nhìn bọn chúng thật vui vẻ quơ quơ móng vuốt, giống như quả cầu tuyết lăn qua lăn lại, cả sân đầy người, mọi người đều buồn cười, Tần Thư Lôi vẫn nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Văn Vũ, đừng làm rộn! Nói thế nào cũng là con cọp a, bọn chúng ăn thịt người đấy, mau! ! Tới đây đi, nếu không đến lúc bị thương . . . . . . Bác trai, bác gái sẽ lo lắng . . . . . ."
Hạ Tuyết xách thùng nước xuất hiện trên con đường nhỏ bên ngoài hàng rào trúc . . . .
Hàn Văn Hạo lập tức dùng ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn cô. . . . . .
"Văn Vũ. . . . . . Thật đừng làm rộn. . . . . . Nếu con cọp làm bị thương chú thì sao ? Nhanh lên đi !" Tần Thư Lôi lấy thân phận chị dâu gọi nhỏ Văn Vũ.
Hạ Tuyết nghe, nhưng vẻ mặt không có biểu cảm gì, xách thùng nước đổ vào trong lu, Daniel đứng một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cũng không ngăn cản cô, Hạ Tuyết đổ hết nước, sau đó đi ra ngoài, lại liếc mắt nhìn thấy Hàn Văn Vũ ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại cười hỏi: "Đúng rồi, mẹ của mấy con cọp con chết rồi, vậy cha chúng nó đâu ?"
Hỏi một câu vô cùng ngu ngốc!
Hàn Văn Hạo thở dài, nhớ lúc đầu Hạ Tuyết cũng hỏi như vậy, không nhịn được cười một tiếng.
Hạ Tuyết quay đầu lại, đôi mắt to ngây thơ, nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ, vẻ mặt thản nhiên nói: "Anh không biết sao ? Cha của chúng nó ở phía sau núi này, nuôi thả a. . . . Tổng cộng có 3 con cọp cha . . . . . ."
“Ầm” vang lên! ! Tất cả mọi người cũng rợn cả tóc gáy nhìn Hạ Tuyết, Hàn Văn Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, miễn cưỡng cười, nói: "Làm sao có thể? Cha của chúng nó ở phía sau núi, các người còn có thể sống được sao? Chậc! Còn 3 con cọp cha nữa ! Hừ!"
Hạ Tuyết đi thẳng tới trước mặt của con cọp con, đạp nhẹ lên bụng một con trong đó, chà chà bụng của nó, nhìn Hàn Văn Vũ, cất giọng tỉnh queo nói: "Nếu không, anh cho rằng chúng nó ở đâu ? Anh cho rằng chúng nó chỉ có một cha sao ? Chúng nó mỗi con một cha! Tổng cộng có 3 con cọp cha ! Ba con cọp cha đều ở phía sau núi, anh hỏi gia gia xem có đúng không ?"
Trần lão vừa vặn đi ra . . . . . .
Hàn Văn Vũ không tin Hạ Tuyết nói dối, liền chuyển qua nhìn Trần lão cười hỏi: "Trần gia gia! Hạ Tuyết nói bậy phải không? Làm sao có thể?"
Trần lão cầm cây củi, bảo Hàn Văn Hạo vào phòng bếp giúp một tay, mỉm cười nói: "Phải . . . . . Tổng cộng có ba con cọp cha, đều ở phía sau núi này, lúc nửa đêm, sẽ đến thăm ông một chút, rồi đi . . . . . ."
"Xem đi? Hừ!" Hạ Tuyết hả hê cười xong, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trần lão, trợn to hai mắt, thét lên: "Gia gia ……. vừa rồi ông nói là thật sao? Chúng nó có ba cha sao ? Cha chúng nó tất cả ở phía sau núi sao ?"
Trần lão cầm cây củi đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Đúng vậy, buổi tối, các cháu không cảm thấy có bóng đen thoáng qua sao ? Đó chính là cha của chúng nó. . . . . . Lúc ban ngày, bọn chúng sẽ canh giữ ở bên cạnh ao, lúc nảy cháu đi lấy nước, không nhìn thấy sao ?"
Tất cả mọi người trong sân lập tức “soạt” một tiếng đứng lên, tụm lại một chỗ, tay rút súng lục, đứng thẳng, ngay cả Hàn Văn Kiệt là một người bình tĩnh như vậy, sắc mặt cũng có chút thay đổi . . . . . .
"Lách cách ………." Sắc mặt của Hạ Tuyết tái nhợt, hàm răng đánh lách cách, nhào vào trong ngực Daniel, nhớ tối qua, Hàn Văn Hạo nói có nhìn thấy một bóng đen, cô “oa” một tiếng khóc lên, kêu to: "Tôi muốn về nhà …….. một con cọp mẹ làm sao có thể cùng ba con cọp đực ở chung một chỗ?"
Hàn Văn Hạo không nhịn được nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười thành tiếng.