Ads
Ba cô gái trong một cái phòng, ngồi trên giường nhỏ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn . . . . . .
"Cái gì?" Quách Sương giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: "Cậu nói muốn đi diễn cho xong vai Minh Cơ?"
"Ừ!" Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Cho nên mới đặc biệt đến đây nói một tiếng với hai người, diễn vai Minh Cơ, vài ngày là quay xong rồi, Mình sẽ mang theo em trai rời khỏi. . . . . ."
"Cậu điên sao?" Quách Sương đẩy vai Hạ Tuyết, khẩn trương nói: "Cậu đừng nói đùa, hiện tại số cậu đạp phải cứt chó, biết không? Có bao nhiêu người hi vọng có thể được như cậu? Cậu có biết Tôn Minh là ai không? đạo diễn lớn hàng đầu trong nước, chỉ cần ông ấy nói một tiếng, gọi gió được mưa! Mà cậu tham gia phim của ông ấy, diễn vai Minh Cơ! ! Cậu muốn tiền, Hạ Tuyết! Cậu muốn nổi tiếng! Đừng buông tha cơ hội này! Cậu còn sống lâu như vậy, chẳng phải là chờ một ngày như thế này sao? ?"
Hạ Tuyết “ôi” một tiếng, giơ tay nói: "Dễ dàng kiếm tiền như vậy sao?"
"Dễ dàng như vậy!! Chỉ cần cậu diễn tốt vai Minh Cơ, tương lai của cậu sẽ vô cùng tươi sáng! Ngày đó Tôn Minh đã nói với truyền thông, sẽ dành cho cậu trợ giúp tốt nhất! Cậu có biết những lời này rất có giá trị không? Cậu sẽ là cục cưng mới nhất của giới giải trí, nhà quảng cáo, nhà đầu tư, bọn họ sẽ vây quanh cậu! Huống chi, cậu quen thân với Hàn Văn Vũ, trong giới giải trí không ai dám đắc tội với hắn!! Hiện tại cậu đã chiếm hết Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa!! Mình nói cậu biết, cậu đừng nổi điên! Chỉ cần cậu bước qua một bước này!! Cậu muốn cái gì sẽ có cái đó!!" Quách Sương hổn hển nói.
Hạ Tuyết sắc mặt đông cứng, có chút cười khổ!
Quách Dung cũng tức giận đẩy vai Hạ Tuyết, nói: "Rốt cuộc, tại sao cậu muốn buông tay? Tại sao muốn buông tha tương lai tốt đẹp?"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nàng thở dài một hơi. . . . . .
"Cậu nói đi! !" Quách Dung tức giận kêu: "Không phải cậu muốn cho em trai cậu một cuộc sống tốt đẹp cả đời này sao? Có một căn phòng lớn sao? Kiếm nhiều tiền sao?"
"Hiện tại mình sắp có 20 vạn a!" Hạ Tuyết lẩm bẩm nói! !
"20 vạn cái đầu cậu!!" Quách Sương tức giận gõ cái trán của nàng nói: "20 vạn làm được gì? Chỉ cần cậu nổi tiếng, mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, thậm chí tiền triệu a! !"
"Được rồi!!" Hạ Tuyết nhìn hai cô, chẳng biết tại sao, cười rộ lên nói: "Các người có thể yên tĩnh một chút hay không ? Mình ...... Mình phải rời khỏi một thời gian, sẽ trở về cố gắng kiếm tiền !"
"Mẹ kiếp!!" Quách Sương tức giận đến phát run hét lớn với Hạ Tuyết: "Rời khỏi cái đầu cậu!! trong giới giải trí, chỉ cần cậu cảm mạo, phát sốt, sẽ không còn ai nhớ tới cậu rồi !! Đối với hai chị em song sinh chúng tôi, cậu làm bạn cho đến bây giờ đã được ba năm, phóng túng ba ngày! Lúc lĩnh thưởng, cậu đã khóc nói cuộc sống thật sự quá mệt mỏi!! Bây giờ, cậu buông tha cơ hội tốt như vậy, cậu cho rằng cơ hội dễ dàng có sao? Hạ Tuyết, đừng như vậy! ! Mặc kệ bâu giờ cậu có bao nhiêu chuyện quan trọng, bỏ xuống đi, hy sinh trước, chăm sóc tốt cho tương lai của cậu!!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hai chị em trước mặt này rất quan tâm mình, nàng chân thành nói: "Cám ơn hai người quan tâm. . . . . . Nhưng mình đã quyết định rồi ! Có 20 vạn này, đã đủ cho mình và em trai sống tốt một thời gian!! Mình sẽ cố gắng, mình không giống những người khác, mình cảm thấy được sống, mỗi một giây đều phải hi vọng. . . . . . Cho nên mình không sợ mất đi. . . . . ."
Hai chị em Quách Sương bất đắc dĩ nhìn nàng. . . . . .
Buổi tối, ba cô gái và bọn Hứa Mặc vây xung quanh nấu ăn!
Quách Sương vừa ăn một miếng thịt dê, vừa hỏi: "Này! ! Cậu và Cẩn Nhu bây giờ còn liên hệ không?"
"Không có a! Làm sao vậy?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn các cô hỏi.
Quách Dung cười nói: "Dường như chồng của cô ấy cũng đầu tư mở công ty giải trí!"
"A?" Hạ Tuyết giật mình nói: "Thật vậy chăng?"
"Trước kia, người bạn này của cậu không thích diễn viên chứ? Nhưng tương lai có thể cô ta cũng tham diễn xuất đấy?" Quách Dung cười nói.
"Không thể nào?" Quách Sương vừa nói vừa gắp một miếng thịt dê cho Hứa Mặc, vừa dùng ánh mắt mê đắm nhìn hắn chằm chằm nói: "Anh đẹp trai . . . . . . Ăn đi! Đừng khách khí!"
Hứa Mặc không lên tiếng, chỉ chuyên tâm ăn lẩu!
Hạ Tuyết im lặng, cắn đũa nghĩ một lát, nói: "Không biết bây giờ cô ấy sống tốt không?"
"Làm sao tốt được? Mấy hôm trước, mình tận mắt nhìn thấy chồng của cô ấy ở trước đài truyền hình, cùng một Minh Tinh trẻ, mới 18 tuổi ở nơi đó sờ mó ! Cho nên cậu nói. . . . . . đàn ông a, chỉ cần hắn hư hỏng, mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi cũng sẽ không chịu tu tâm dưỡng tính! Anh nói có đúng không? Mặc Mặc?" Quách Sương cầm đũa, khều nhẹ Hứa Mặc mê đắm nói.
Hứa Mặc lập tức cầm chén, dời sang chỗ khác! !
"Mình còn cho rằng. . . . . . Người đàn ông này tuy hơi lớn tuổi, nhưng dù sao vẫn yêu thương cô ấy. . . . . ." Hạ Tuyết sâu xa nói.
"Ôi!! Yêu sao! Lúc ấy cô ấy gả đi, mình biết cô ấy xong rồi! Bất quá gia đình cô ấy cũng quá nhẫn tâm, đem một cô gái đẹp như hoa như ngọc gả đi, đổi lấy một dự án đầu tư! Gả cho người tuổi trẻ thì sợ hắn ra ngoài làm loạn, lại có thể xảy ra chuyện làm phiền mình! Nên gả cho người già như vậy! Mẹ nó!!" Quách Dung tức giận nói: "Đúng rồi! Hai ngươi người không có liên hệ sao?"
Hạ Tuyết sửng sốt, nhàn nhạt cười nói: "Cảm tình phai nhạt rồi. . . . . ."
"Sao giống như tình nhân vậy!" Quách Dung buồn cười nói.
Hạ Tuyết khẽ thở dài!
Sau khi ăn lẩu xong, Hạ Tuyết nói lời tạm biệt với hai chị em Quách Sương, sau đó kéo rương hành lý nặng nề, bước đi trong tuyết rơi, trong lòng vẫn nhớ đến Cẩn Nhu. . . . . .
Hứa Mặc mở cây dù che tuyết cho nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục đi về phía trước, giống như chẳng có mục đích, đi thật lâu, rốt cục đi tới trước nhà Cẩn Nhu, nàng đứng ở ngoài sân, ngẩng đầu lên ngắm nhìn cánh cửa sổ kia, nhớ đến Cẩn Nhu luôn đứng trước cửa sổ chờ nàng. . . . . . Sau đó vừa thấy nàng đến, lập tức chạy nhanh xuống lầu, cặp tay cùng đi ăn hot dog, nhìn tuyết rơi, thở ra luồn hơi trắng như hút thuốc, sau đó đắp hình người tuyết trong công viên, cùng nhau cầu nguyện, muốn vĩnh viễn cùng chung một chỗ, vui vẻ, hạnh phúc cũng muốn chung một chỗ. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhớ tới lúc em trai nàng bị sốt tìm đến cô ấy, cô ấy lập tức lấy ra tất cả tiền bạc của mình, cùng nàng đi đến bệnh viện, ở bên nàng nói: không có việc gì . . . . . . Không có việc gì . . . . . . Nhớ tới chuyện cũ, nước mắt Hạ Tuyết nhịn không được rơi xuống......
Một chiếc xe Mercedes màu đen chậm rãi chạy đến, dừng ngoài sân Cẩn gia!
Hạ Tuyết tò mò nhìn trong xe, đèn trong xe đột nhiên sáng lên, rõ ràng nhìn thấy chồng của Cẩn Nhu ngồi phía sau xe, ôm hôn một cô gái rất trẻ, người đàn ông kia xoa nắn trước ngực cô gái!!
Hạ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được nhìn một màn này. . . . . .
Cánh cổng bên ngoài sân mở ra!
Cẩn Nhu sắc mặt lạnh lùng, mặc váy ngắn màu đen, khoác áo màu xanh đậm, lạnh lùng nhìn hai người bên trong xe . . . . . . . . .