Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 462: Chương 462: Cả một buổi tối




"Cho nên nói, đây tất cả đều là báo ứng!" Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, tức giận nói với Hàn Văn Hạo!

Hàn Văn Hạo nhướng mày, lại giơ tay lên, tạm ngừng cuộc họp, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi ra khỏi phòng họp, hỏi: "Làm sao vậy ?”

"Lúc nảy con gái nói với em, muốn bắt chước chúng ta tối hôm qua, trốn nhà đi! ! Anh nói chuyện này có đáng sợ không, về sau chúng ta không thể làm gương cho trẻ con như vậy! !" Hạ Tuyết không nhịn được lo lắng, nói

"Em tin lời của con bé sao? Con bé làm sao có thể trốn nhà đi?" Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nói với Hạ Tuyết : "Con bé sẽ bức cho tất cả mọi người phải rời khỏi nhà …….. nó sẽ một mình thoải mái ở nhà!

Hạ Tuyết nằm trong bồn tắm, nắm điện thoại sững sờ, suy nghĩ một chút, rồi nói với Hàn Văn Hạo: "Là như vậy sao ? Tại sao anh biết rõ như vậy ?”

"Đúng thế! Bởi vì anh cũng như vậy! Ngày hôm qua dẫn em chạy đến, là lần đầu tiên của anh" Hàn Văn Hạo chậm rãi cười cười, nói

Hạ Tuyết giật mình, sau đó mặt đỏ bừng.

"Em đang làm gì?" Hàn Văn Hạo đi vào phòng làm việc, ngồi xuống, thuận tay mở ra tài liệu nhìn bản kế hoạch hợp tác với Toàn Cầu một chút, hỏi

"Ừm …….. đang tắm …….." Hạ Tuyết nhìn Thanh Nhã biết điều, dẫn người giúp việc đi ra ngoài, cô nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng khuấy động những cánh hoa hồng lơ lửng trên mặt nước.

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế da, dịu dàng cười, nhìn thấy Tả An Na gõ nhẹ cửa đi tới, có phần tài liệu quan trọng muốn ký, hắn nói với Hạ Tuyết: "Trong lòng tốt chưa ?"

Hạ Tuyết ngồi ấm áp trong bồn tắm, nhớ tới chuyện Cẩn Nhu, trong lòng đau nhói, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Em muốn nghỉ ngơi một ngày, sau đó xin tổ diễn kịch nghỉ mấy ngày, làm tang lễ cho cô ấy".

"Anh đã phân phó người đi chuẩn bị rồi ……." Hàn Văn Hạo nói.

"Em muốn tự mình đến ……." Hạ Tuyết dịu dàng nói.

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, không lên tiếng.

Hạ Tuyết cố nén nước mắt nói: "Em muốn làm cho cô ấy một ít chuyện cuối cùng, được không?"

"Ừ" Hàn Văn Hạo đành phải nói: "Tắm rửa xong, nghỉ ngơi cho thật khỏe ……. tối nay ……"

Hai tròng mắt Hạ Tuyết đột nhiên xẹt qua một chút rời rạc.

"Anh chờ em" hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chăm chú, cầm điện thoại di động, nói ngay.

Hạ Tuyết cắn môi, không lên tiếng, chỉ im lặng cúp điện thoại, nhìn không gian mờ mờ, huyễn hoặc, thở dài một hơi.

Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, đặt trong tay, xoay tròn mấy cái, lồng ngực hơi phập phồng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "An Na, giúp tôi hẹn Tổng Tài Toàn Cầu, nói tôi muốn cùng hắn ăn cơm trưa".

Tả An Na đáp lời: "Vâng !" Cô nói xong, khẽ mỉm cười nhìn Tổng Tài.

Hàn Văn Hạo đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, muốn đi ra ngoài họp, lại nhìn thấy nụ cười thần bí của Tả An Na, hắn hơi nhíu, nhìn cô, hơi cười hỏi: "Thế nào ?"

Tả An Na hơi cúi đầu, khẽ mỉm cười, rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, thật lòng nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Tổng Tài trở nên gần gũi, thân thiết với phụ nữ như vậy, xem ra sức mạnh tình yêu, đủ để thay đổi một con người".

Hàn Văn Hạo nghe xong, đuôi mắt xẹt qua nụ cười nói: "Cô biết tôi yêu sao?"

Tả An Na mỉm cười, nhìn hắn nói: "Tôi làm sao không biết ? Tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt anh".

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp nhẹ, cố ý nhìn Tả An Na một cái, nói: "Đi họp thôi"

"30.000 đồng hôm qua, Tổng Tài dùng hết bao nhiêu ?" Tả An Na mỉm cười đi theo Hàn Văn Hạo ra khỏi phòng làm việc, đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn này, trong lòng thoáng qua một chút cô đơn, buồn phiền, nhưng vẫn mỉm cười chúc phúc, hỏi.

Hàn Văn Hạo vừa đi về phía trước, vừa cau mày suy nghĩ, nói: "Dường như tốn mấy trăm đồng"(đơn vị tiền của bọn họ tính thế nào cũng không hiểu nổi!)

"Lẽ ra, yêu nhau không cần bao nhiêu tiền" Tả An Na mỉm cười nói.

Hàn Văn Hạo cũng mơ hồ cười khẽ, tiếp tục bước thẳng ra phía trước.

*****

Phòng tổng thống!

Daniel ngồi trên sofa phòng khách, nhìn mấy tấm hình nhặt được lúc nảy ôm Hạ Tuyết đi vào phòng tắm đánh rơi, hắn tỉ mỉ nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Hạ Tuyết, ôn tình cưng chìu cười khẽ, lại lật tiếp, nhìn thấy hình Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo dán vào nhau, ánh mắt hắn có chút sững sờ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tấm hình này.

Hạ Tuyết mặc áo ngủ xếp ly màu hồng, tóc thả bên vai trái, đi ra, nhìn thấy Daniel đang xem hình của mình, sắc mặt của cô thoạt trắng.

Daniel ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tuyết, rốt cuộc đã tắm rửa xong, hắn mỉm cười để hình xuống, nói: "Tới đây ngồi……."

Hạ Tuyết băn khoăn nhìn hắn một cái, chậm rãi đi tới, có thói quen ngồi bên cạnh hắn, Daniel thuận tay, cầm cái chăn, khoác nhẹ lên trên người của Hạ Tuyết, chậm vừa nói: "Mới mắc mưa, còn ăn mặc mỏng manh như vậy "

Hạ Tuyết có chút căng thẳng nhìn hắn, không nói nên lời.

Daniel im lặng, dịu dàng nhìn ánh mắt Hạ Tuyết có chút vội vàng và căng thẳng, hắn cười nhẹ, vươn tay khẽ vuốt ve mặt của Hạ Tuyết, dịu dàng nói: "Vì tình yêu, dũng cảm một lần, cảm giác thế nào ?"

Trong lòng Hạ Tuyết căng thẳng, vẫn có chút đau lòng nhìn hắn.

Daniel nhìn ánh mắt Hạ Tuyết vẫn sáng ngời, tuy rằng hai ngày nay bởi vì khóc quá nhiều, cho nên hai mắt có chút sưng đỏ, hắn đau lòng cười khẽ, suy nghĩ muốn nói gì, nhưng không có nói nữa, chỉ hơi gật đầu, đứng dậy.

"Anh muốn đi đâu" Hạ Tuyết bắt nhẹ tay hắn, nhìn hắn hỏi.

Daniel mỉm cười nhìn cô, cầm ngược tay của cô nói: "Lúc nảy Hàn Tổng Tài hẹn anh ăn cơm, đã gần đến giờ hẹn, cho nên anh phải đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều có cuộc họp, anh sẽ không về, tối nay em nghỉ ngơi sớm một chút, dường như tiết trời càng ngày càng lạnh rồi" Hắn vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt của cô, mới xoay người, nhẹ đẩy tay cô ra, nhận lấy tây trang vàng nhạt do Thanh Nhã đưa tới mặc vào.

"Tài xế đang chờ ngoài cửa …….." Thanh Nhã nói.

"Hôm nay tôi tự mình lái xe, không cần người đi theo, bảo Mặc Nhã đi với tôi là được" Daniel nói dứt lời, vẻ mặt quá mức bình tĩnh đi ra ngoài.

"Daniel!" Hạ Tuyết kỳ quái kêu hắn.

Daniel nghe, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.

Hạ Tuyết mờ mịt nhìn bóng dáng hắn biến mất, có chút nghi ngờ, Thanh Nhã cẩn thận khép cửa lại, có chút bất đắc dĩ và đau lòng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nói: "Tối hôm qua …….. chủ nhân thấy Hi Văn tiểu thư trở lại, nghe được tình huống của cô ở Hàn gia, hắn rất lo lắng, vẫn gọi điện thoại cho cô, nhưng không ai nhận, sợ cô xảy ra chuyện, nhưng không biết tìm cô ở đâu, chỉ một mình canh giữ ở phòng khách, vẫn ngồi trên ghế sa lon, không lên tiếng, chờ cô cả một buổi tối, cho đến hôm nay cô trở lại, đi tắm, hắn mới ngồi trước bàn làm việc, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát …….. hiện tại lại có chuyện phải đi ra ngoài, tôi thật sự lo lắng thân thể hắn không chịu nổi ……. Trong khoảng thời gian này, chủ nhân đã gầy đi không ít, rất nhiều chuyện phải bận rộn"

Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, áy náy cúi đầu, rơi nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.