"Anh không cần rống to gọi nhỏ với tôi! Cho dù là anh hay không phải anh thì ấn tượng trong lòng tôi cũng khó thay đổi! " Hạ Tuyết tức giận xoay người.
Hàn Văn Hạo lập tức kéo cô lại, để cho cả người cô xoay lại trước mặt của hắn, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tôi mặc kệ bây giờ ấn tượng của tôi trước mặt cô thế nào! Nhưng tôi tuyệt đối không thể bị người ta đổ oan ! ! Cô cũng không có tư cách đổ oan cho tôi !
Hạ Tuyết thở phì phò, nhìn ánh mắt Hàn Văn Hạo đông lạnh và tức giận, cô đột nhiên cười lạnh nói: "Bây giờ có phải là anh làm hay không, đã không quan trọng, anh đi vào phòng của tôi là sự thật, chúng ta bị chụp là sự thật, anh nên suy nghĩ kỹ làm sao ăn nói với vợ yêu của anh đi!
"Có gì mà không ăn nói được ? Chúng ta có làm chuyện gì sao ? Chúng ta hôn môi sao ? Chúng ta yêu sao ? " Hàn Văn Hạo cũng chợt nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô!
Hạ Tuyết không muốn nghe lời nói tàn nhẫn nữa, xoay người rời đi, lại bị Hàn Văn Hạo kéo cánh tay, làm cho cô ngã trở lại, cô nổi giận hét to: "Anh muốn làm gì?
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc Hạ Tuyết nói: "Chúng ta cũng không có làm chuyện gì! Lo lắng cái gì?
"Hàn Văn Hạo, anh có yêu ai không ? " Hạ Tuyết đột nhiên kỳ quái nhìn hắn.
Hắn mặt lạnh nhìn cô.
"Nhất định anh không yêu ai rồi ! Cho nên anh không thể hiểu loại đau khổ này nhỉ ? Nếu anh thấy một người đàn ông khác đi vào phòng của người yêu anh, anh sẽ làm sao? Anh bình tĩnh sao ? " Hạ Tuyết lại nói.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Tôi sẽ rất bình tĩnh ! Bởi vì chuyện không thể cứu vãn, cũng không cần làm rối rắm thêm !"
"Trong lòng cũng không đau khổ sao ? " Hạ Tuyết cười lạnh nhìn hắn hỏi!
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, tròng mắt sáng ngời, lồng ngực của hắn hơi phập phồng, ánh mắt xốc xếch, chợt lóe, sau đó nói: "Sẽ không".
"Cho nên anh vĩnh viễn cũng không hiểu được loại tâm tình này! Tôi không muốn thương tổn Daniel! Cho dù tôi chết, tôi cũng không muốn thương tổn Daniel! Nếu như hắn bị thương tổn, tôi sẽ chết! ! " Hạ Tuyết hất ra tay Hàn Văn Hạo ra, lại bị hắn nắm chặt, nắm cứng như sắt thép, cô tức giận gào to: "Anh muốn làm gì? "
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chặt tay cô, con ngươi nhấp nháy nhìn cô thật lâu, chậm rãi hỏi: "Đã yêu rồi sao? Rất yêu sao ?"
"Anh buông tay! ! " Hạ Tuyết cắn răng, vội hất tay của hắn ra, ngẩng mặt lên chợt nhíu mày nhìn hắn nói: "Đúng vậy! ! Rất yêu! ! Rất yêu, rất yêu, rất yêu! ! Yêu hắn đã nhập vào tim phổi rồi ! ! "
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc cô, hai tròng mắt kiên định, nói: "Cho tôi một ngày! Tôi muốn điều tra xem ai làm chuyện này ! ! Nếu để cho tôi biết ai làm, tôi chặt tay người đó! ! Nếu chuyện này, tra ra là cô hiểu lầm tôi, cô chờ đó cho tôi ! ! Đến lúc đó, mặc kệ cô yêu Daniel thế nào, tôi tuyệt đối không nể tình! "
"Hừ! !" Hạ Tuyết không muốn để ý đến hắn nữa, xoay người, sải bước đi tới trước cửa phòng, lúc này cửa mở ra, kinh ngạc trừng mắt, nhìn Tần Thư Lôi tao nhã mê người đứng trước mặt của mình, mắt lạnh băng, nhưng vẫn rất lịch sự chào hỏi: "Hạ tiểu thư, tại sao cô lại ở phòng của chồng chưa cưới tôi? "
Vẻ mặt của Hạ Tuyết ửng đỏ, không biết nên nói thế nào, tim đập mạnh nhìn cô, ánh mắt lo sợ chợt lóe, muốn giải thích cũng không biết làm sao giải thích, lời nói nuốt vào trong cổ họng, không biết nên làm sao, chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn cô "Tôi …… tôi có chút việc muốn tìm hắn nói chuyện, vừa mới đi vào, cô đừng hiểu lầm".
Tần Thư Lôi tao nhã mỉm cười chờ đợi.
"Tại sao em tới đây? " Hàn Văn Hạo đứng bên cạnh Hạ Tuyết, nhìn Tần Thư Lôi nhàn nhạt hỏi, trên mặt rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Thư Lôi nhướng mày, lên xuống, trái phải quan sát Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng mặc đồ ngủ, đứng ở cửa phòng nhìn mình, giống như bọn họ mới là người yêu, cô đột nhiên cười một tiếng, nhìn đến ánh mắt có vẻ không vui của vị hôn phu này, liền dịu dàng hỏi: "Em không thể tới đây? "
"Vào đi! " Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói.
Tần Thư Lôi nghe xong, mỉm cười, cố nén xúc động, đeo túi xách trân châu, mang giày cao gót màu trắng sữa, lúc đi qua bên cạnh Hạ Tuyết, đi vào phòng, lại đột nhiên dừng bên cạnh Hạ Tuyết, nghiêng mặt thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trơn mềm ửng đỏ của Hạ Tuyết, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, cô đột nhiên chợt nhíu mày cười nói: "Hạ tiểu thư, trên người cô có một mùi vị tôi rất quen thuộc nhỉ".
Hàn Văn Hạo lập tức nhìn về phía Hạ Tuyết.
"Ồ? " Hạ Tuyết có chút không hiểu nhìn cô hỏi: "Mùi vị gì? "
Tần Thư Lôi khẽ chớp bóng mắt màu bạc, hơi cúi đầu cười cười nói: "Không có gì".
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo chớp một cái, nhàn nhạt kéo vai Tần Thư Lôi nói: "Vào đi".
Hạ Tuyết đứng ở bên cửa, căng thẳng nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô một cái, đóng chặt cửa lại, cô đưa lưng về phía cửa phòng, nặng nề thở dốc một hơi.
Bên trong phòng!
Hàn Văn Hạo để cho Tần Thư Lôi ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi nói: "Vừa mới thức dậy, để anh vào rửa mặt một chút !".
Tần Thư Lôi bình tĩnh nhìn hắn, nắm chặt túi xách, nhìn hắn từ từ đi vào phòng tắm, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, rồi một hồi tiếng động, qua chừng hơn 10 phút, vẻ mặt Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng, khoan khoái nhàn nhạt đi ra, ngồi trên ghế sa lon đối diện Tần Thư Lôi, nhấn hands-free bên sa lon nói: "Đưa lên hai ly cà phê !".
"Vâng, Tổng Tài" Tiếp tân tại quầy lập tức đáp lời.
Lúc này Hàn Văn Hạo mới quay đầu nhìn Tần Thư Lôi, điềm đạm, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì, nói đi”.
Tần Thư Lôi đột nhiên cười lạnh, có chút tâm thương nhìn hắn nói: "Em nói rồi, mặc kệ anh có quá khứ ra sao, em cũng không truy cứu".
"Em không truy cứu ?" Hàn Văn Hạo nói tiếp.
Tần Thư Lôi cúi đầu, trong hai tròng mắt xuất hiện giọt lệ, nói: "Được rồi, xem như em không truy cứu quá khứ của anh, vậy bây giờ thì có ?"
"Bây giờ em chạy theo anh làm cái gì? " Hàn Văn Hạo bình tĩnh hỏi.
Tần Thư Lôi lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Hiện tại phố lớn, ngõ nhỏ khắp nơi truyền xì căng đan của anh và Hạ Tuyết ? Anh còn hỏi sao ? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh dính líu với cô ấy ? "
Hàn Văn Hạo an tĩnh nhìn cô.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, hai người bọn họ cùng sững sờ, quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng chặt !