Hạ Tuyết làm như không nhìn thấy Hàn Văn Hạo, chỉ ôm con dê con đi ra sau vườn hoa nhỏ ...
"Cô ấy không có việc gì chứ?" Hàn Văn Hạo đi tới bên cạnh em trai, giống như vô cùng tùy ý hỏi.
"Không có việc gì! Lần trước bốn người kia, nhờ có anh dốc hết sức giúp đỡ! Mới có thể bắt bọn chúng lại! Em còn chưa kịp nói với Hạ Tuyết chuyện này! Lúc anh đi thăm cô ấy, nhằm lúc cô ấy đang bị khủng hoảng, không chỉ từ chối thăm hỏi của anh, ngay cả bọn em cũng không muốn gặp! Chú ba muốn chúng ta trước hết cho cô ấy có thời gian bình tĩnh lại, hắn nói bị chuyện khiếp sợ này, khẳng định sẽ không thích ứng nổi. . . . . . Lúc ấy em còn tưởng rằng cô ấy sẽ không thoát khỏi bóng ma, ai ngờ tình huống chuyển lại biến tốt đẹp . . . . . ." Hàn Văn Vũ đem cà phê đưa cho anh trai, ngồi xuống nói.
Hàn Văn Hạo cầm ly cà phê uống một ngụm nhỏ, lại hỏi. . . . . ."Tổn thương trên người đều đã tốt chưa?"
"Uhm, không tồi! Nhưng có đôi khi bị nôn mửa. . . . . . Em trai nói dạ dày của cô ấy không tốt ......" Hàn Văn Vũ giải thích.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng. . . . . .
"Anh! Anh ngồi đây một lát, em đem con dê trả lại cho nhà người ta! Hôm nay ở lại ăn cơm chiều!" Hàn Văn Vũ nói xong, đứng dậy, đi đến phía sau vườn hoa nhỏ, ôm con dê con chạy như bay ra ngoài!
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, để ly cà phê xuống bàn, vừa đứng lên, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đi vào phòng bếp, mở nắp một cái bình thủy tinh, lấy một ít trái dưa chuột ngâm muối trông rất ngon, cầm một trái ăn, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng nàng chấn động, người đàn ông trước mặt này, đã từng không có chút quan hệ với nàng, nhưng bây giờ hắn là cha của đứa bé, dĩ nhiên sẽ có sự ràng buộc với nàng . . . . . . sự ràng buộc vô cùng đáng sợ, ánh mắt của nàng hơi rối loạn, lạnh mặt, không để ý đến hắn, chỉ xoay người đi lên lầu ……
Hàn Văn Hạo nhìn bóng dáng nàng vội vã đi lên lầu, hắn không nói gì, nhưng cũng thản nhiên đi theo lên lầu …… Vừa đi lên lầu, đã nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi ở giữa phòng khách lầu hai, ôm một mâm hoa quả, vừa ăn, vừa xem phim hoạt hình, hoàn toàn coi hắn như không khí, hắn chậm rãi đi tới cạnh nàng, vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng cóc vào trên trán của nàng, nói: "Tìm cô vài lần, em trai đều nói cô cảm xúc không tốt, không muốn gặp ai, còn tưởng rằng cô vẫn còn sa sút tinh thần, thật không ngờ, tôi ra nước ngoài một chuyến, cô lại vui vẻ rồi!"
Hạ Tuyết không để ý hắn, tiếp tục ăn hoa quả. . . . . .
Hàn Văn Hạo lại nhẹ nhàng véo chóp mũi của nàng nói: "Hôm nay tôi vừa xuống phi cơ, Cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi nói rằng, bốn người kia tuy là đã bị bắt, nhưng cảnh sát cảm thấy bọn hắn cho lời khai giả, có thể sẽ tiếp tục thẩm vấn, xem có ai đứng đằng sau sai khiến hay không!"
Hàn Văn Hạo chậm rãi ngồi cạnh nàng, vươn tay kéo vai nàng, dựa vào trong lòng mình ......
"Tránh ra!!" Hạ Tuyết vẫn cứ muốn đẩy hắn ra, nước mắt đã rơi xuống!
Hàn Văn Hạo vẫn cứng rắn ôm chặt vai nàng, nói: "Tôi thật xin lỗi, tối hôm đó đã gọi cô đến, lại xảy ra chuyện như vậy!! Thật xin lỗi!! Hôm nay đến Anh quốc, gọi điện thoại cho em trai, hắn nói cô không có việc gì, tôi yên tâm rồi ! Mua cho cô một món quà!"
Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: "Như thế nào? Không phải anh cảm thấy tôi giống mấy người phụ nữ của anh? Chịu không nổi sức hấp dẫn vàng bạc châu báu của anh? Làm chuyện có lỗi, nên mượn loại chuyện như vậy đến dụ dỗ tôi?”
Hàn Văn Hạo đang ôm Hạ Tuyết, nghe những lời này, tiện cúi xuống, nắm chặt cằm của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉm cười nói: "Cô luôn so sánh bản thân mình với những người phụ nữ kia! Không thể so sánh được! Bởi vì cô không phải người phụ nữ của tôi! Các cô ấy mới đúng!!"
Hạ Tuyết vừa nghe xong, càng tức giận kêu to: "Vậy tại sao anh ôm tôi, kéo tôi, hôn tôi?"
Hàn Văn Hạo nhìn chăm chú Hạ Tuyết, ánh mắt nóng bỏng, nói: "Tôi làm việc luôn không có lý do!!"
Hắn vừa nói xong, trong tay đột nhiên có một chiếc hộp gấm nhỏ, bậc một tiếng, mở ra ......
Hạ Tuyết nhìn thấy bên trong có một sợ dây chuyền kim cương màu xanh rực rỡ, giá trị liên thành, nàng “a” một tiếng, nhìn hắn nói: "Như thế nào? Bây giờ anh muốn như thế nào? Muốn tôi làm người phụ nữ của anh?"
Hàn Văn Hạo đặt hộp gấm trên bàn trà, quay đầu lại, nắm cằm của nàng, bá đạo nói: "Cô muốn làm người phụ nữ của tôi sao?" Giọng điệu của hắn càn rỡ!
"Không muốn!!" Hạ Tuyết vừa muốn đẩy hắn ra!
"Cho nên cô hỏi?" Hắn vừa nói xong, đột nhiên cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng!
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết đẩy hắn ra, tức giận kêu to: "Anh lại như vậy, anh luôn làm loại chuyện nguy hiểm!! Đây là nhà của em trai anh!!"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, lại ôm chặt nàng vào trong ngực, hôn lên mặt của nàng, thậm chí xoa xoa nhẹ sau lưng của nàng, nói: "Vậy cô nói đi!"
Hạ Tuyết luôn biết người này không nghe ai nói, cúi xuống thở phì phò!
Hàn Văn Hạo cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mút cằm của nàng, giọng khàn khàn bên tai nàng, nói: "Tối hôm đó sợ sao?"
Hạ Tuyết đột nhiên nhớ đến lúc ấy trốn trong bụi Tiên Nhân Chưởng, thật ra hắn đã ra ngoài tìm nàng, trong lòng nàng vừa động, không tự chủ ngẩng đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng nhìn nàng, vẻ mặt hòa hoãn, có chút thân thiết.
"Anh nói xem!? Mấy người đàn ông chạy đuổi theo tôi! Còn nói những lời đê tiện!" Hạ Tuyết vừa nhắc tới chuyện tối hôm đó, cả người nàng co rúm lại!
Hàn Văn Hạo mỉm cười, ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt lạnh lẽo, hôn lên trán của nàng, có chút lạnh lùng nói: "Bọn hắn sẽ vì việc làm của mình mà trả một cái giá thật lớn!"
Hạ Tuyết nghe giọng nói của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: "Anh có ý tứ gì? Bọn hắn đều đã ngồi tù rồi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo lại cúi xuống, gõ chóp mũi xinh đẹp của nàng, nói: "Chuyện này, cô không cần lo!"
Trong lòng Hạ Tuyết không khỏi ấm áp, bởi vì hắn nói rất bá đạo, quan tâm đến người khác ...... Nàng khẽ cắn môi dưới. . . . . .
Hàn Văn Hạo cúi xuống, nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, làm người ta động lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, nói: "Chỉ có một thời gian không gặp, tại sao tôi cảm thấy cô có chút thành thục? Có chút dịu dàng ……"
"Mắc mớ gì đến anh?" Hạ Tuyết lại muốn đẩy hắn ra, mặt đỏ lên, nàng đột nhiên nhớ tới Bảo bối trong bụng …… Không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái. . . . . . Nhìn ánh mắt của hắn vô cùng quyến rũ, cái mũi cao thẳng, môi mỏng khiêu gợi, thật sự rất đẹp trai . . . . .
Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của nàng, nói: "Chúng ta trở về phòng đi ......"