Máu tươi từ khoang mũi Hạ Tuyết vẫn tiếp tục chảy, gió lạnh thổi khiến cô
ho khan liên tục, càng làm cho máu không ngừng trào ra…
Hàn Văn Hạo nhìn vào chiếc kính xe phía trước, thấy thân mình Hạ Tuyết co rúm lại…
Hạ Tuyết cũng có cảm giác Hàn Văn Hạo đang nhìn mình, cô không muốn người
đàn ông này nhìn thấy bộ dáng vất vả của mình, nên vẫn đưa lưng về phía
hắn…
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói “Lái xe…”
“Dạ”, người lái xe liền nghe theo mệnh lệnh của hắn, đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh…
Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục nhìn bóng lưng Hạ Tuyết…cho đến khi chiếc xe dần
dần xa thì chậm rãi quay đầu nhìn lại, qua màng kính, hắn thấy Hạ Tuyết
ngồi xổm trên mặt đất, hai tay che mũi lại, máu tươi từ những ngón tay
cô chảy xuống ròng ròng…
Hắn vẫn lạnh lùng nhìn, không hề lên tiếng…
Rốt cục chiếc xe cũng khuất dần trong màn tuyết trắng mênh mang…
Những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt trắng bạch của Hạ Tuyết…
Hạ Tuyết cắn răng, đôi mắt đẹp long lanh, nước mắt lại trào ra…Cô cố đè
nén cảm giác chua xót và nhục nhã trong lòng mình lại, hít mũi thút
thít, chiếc mũi đỏ bừng, máu tràn đầy hai bàn tay, nhỏ xuống nền tuyết,
nhộm hồng những bông tuyết trắng trên mặt đất…cô cầm lấy một nắm tuyết,
rửa sạch máu tươi trên tay mình…
Cô vừa nghẹn ngào rơi
lệ, vừa cười rộ lên: “Hạ Tuyết à…mày làm sao vậy, tâm tính thiện lương
để làm gì chứ…mày không thể xảy ra chuyện nha…mày còn một em trai mới ba tuổi…nếu mày xảy ra chuyện gì thì em trai mày sẽ như thế nào đây, năm
nay nó chỉ vừa mới đi nhà trẻ, vừa mới học xong hai mươi sáu chữ cái
tiếng Anh, chẳng lẽ phải giống như Cẩn Nhu nói sao, chờ khi mình chết,
cô ấy sẽ đưa em trai mình đến cô nhi viện, cả đời em trai mình chỉ có
thể đứng nhìn gia đình của người khác hạnh phúc mà thôi ư?!”
Hạ Tuyết tưởng tượng đến đây, cô đột nhiên tức giận, nắm chặt hai tay bước đi trên tuyết, nhớ tới Cẩn Nhu…Cô tưởng rằng hai người sẽ thân thiết,
che chở nhau suốt cả cuộc đời…thế mà, người bạn thân nhất này của cô tối hôm qua đã làm ra chuyện như thế đấy…
Cô cắn răng thật
chặt, tựa như toàn bộ sức mạnh đã trở lại, cô thề phải đòi lại công bằng cho chính mình…cô không nói hai lời, nhanh chóng dùng tuyết lau lại
sạch đôi tay dính máu của mình, lại lau khô nước mắt, cởi giày cao gót
ra, đứng dậy, đi chân trần tiến về phía trước…
Vô số
chiếc xe đi ngang qua người cô, mọi người trong xe đều nhìn cô với ánh
mắt tò mò, cô gái này dám đi chân trần trên nền tuyết giá buốt…
Hạ Tuyết nắm chặt chiếc váy đỏ dài của mình, bước đi trong không gian bị
bao phủ bởi tuyết trắng và sương mù, vừa đi vừa nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra tối hôm qua mà cô bạn thân nhất của mình đã sắp đặt, cô cắn răng thật mạnh, hốc mắt tràn ngập nước mắt…
“Cẩn Nhu, vì sao cô lại đối xử với tôi như thế…cô vì sao lại đối xử với tôi như thế?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô, không gian im ắng, chỉ có tiếng khóc thê
lương hòa trong thế giới bị bao phủ bởi những bông tuyết trắng…
Ba giờ chiều…
Những bông tuyết như những chiếc lông ngỗng bay tán loạn, lòng bàn chân Hạ
Tuyết đã hiện ra những sợi tơ máu, thân thể cô mệt nhừ, sắc mặt tái nhợt đi tới trước cửa biệt thự của gia đình Cẩn Nhu, cô đứng trong không
gian tràn ngập tuyết trắng, nước mắt ướt nhèm, nhìn cánh cửa sổ màu hồng trên tầng hai đang đóng chặt…trước đây, cô thường hay đứng ở vị trí
này, cầm lấy hòn đá nhỏ hướng về phía cánh cửa sổ ấy mà ném, Cẩn Nhu sẽ
mở cửa ra, mĩm cười nhìn cô nói “Tớ sẽ ra liền, bạn chờ một chút…tớ
chuẩn bị thức ăn còn nóng hổi cho bạn nè…”
Hạ Tuyết nhớ
lại chuyện củ, trong lòng cô vô cùng đau xót, nước mắt cứ thế tuôn trào
cuồn cuộn, cô đã mất đi lần đầu tiên của mình bởi vì sự sắp đặt của
người bạn thân nhất, thật đau lòng…Cô cắn răng đi về phía trước, lại
nghe được tiếng mở cửa…
“Mày cút cho tao ——”
Hạ
Tuyết sửng sốt, đứng nép vào bức tường, nhìn thấy Cẩn Nhu —– là người
bạn tốt nhất của cô bị mẹ kế đẩy ngã trên tuyết, đem tất cả quần áo của
Cẩn Nhu quăng ra ngoài…