Hạ Tuyết chạy đến toilet nhẵn bóng hoa lệ của nhà hàng cơm Tây tìm xung
quanh, đều không có tìm được nhẫn, cô lo lắng nghĩ, người kia liều lĩnh
như vậy, nếu mình xảy ra chuyện gì, tìm người đó đến chiếu cố bạn ấy đi…
Em trai và Cẩn Nhu là những người mà bản thân mình vướng bận nhiều nhất,
nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tuyết lại đau xót, trong mũi lại tràn đầy
một mùi tanh, cô nhanh cầm khăn tay, ngửa đầu lên lau máu mũi, nghĩ nếu
bị Cẩn Nhu thấy, bạn ấy khẳng định sẽ sợ hãi, vì là bạn thân từ nhỏ đến
lớn, đều sợ thấy máu…
Hạ Tuyết lau máu mũi xong, lại cúi đầu,
chuẩn bị trở về chỗ ngồi, lại phát hiện ngay bên cạnh bồn rửa mặt, có
một cái trâm cài đầu hình con bươm bướm bằng ngọc tím…
“Ủa?” Hạ
Tuyết rửa tay, mới cầm cái trâm lên, đặt ở dưới ánh đèn, nhìn kỹ viên
ngọc lóe ra ánh sáng óng ánh như mặt nước, vừa thấy liền biết nó có giá
trị xa xỉ…
“Ai lại để quên thứ quý giá như vậy ở nơi này nhỉ?” Hạ Tuyết tò mò xoay người, cố ý nâng cao giọng, nhứng toàn bộ cửa toilet
mở ra, không có ai ở bên trong…
Hạ Tuyết ‘a’ một tiếng, cười
nói…“Vật quý giá như vậy, cũng có thể để quên…” Cô không có nghĩ nhiều,
liền bỏ cái trâm ngọc vào túi mình, nghĩ sau khi rời khỏi đây, đem nó
giao cho quản lý nhà hàng… Trong nháy mắt khi cô xoay người, thấy chân
mình đạp lên cái gì đó, cô kỳ quái nhìn xuống, vừa lui chân ra, phát
hiện chiếc nhẫn kim cương nằm ở dưới chân mình…
“Thì ra mày ở trong này…” Hạ Tuyết nhận ra được đây là nhẫn của Cẩn Nhu, cô vui vẻ nhặt lên, liền đi ra nhà ăn…
“Bạn xem, đây là cái gì?” Hạ Tuyết vui vẻ đi trở về chỗ ngồi, đem nhẫn đưa cho Cẩn Nhu xem…
Cẩn Nhu thản nhiên nâng mắt, nhìn thoáng qua nhẫn, mới cười nhẹ nói…“Sao
tìm lâu như vậy? Về sau không cần như vậy, đã đánh mất thì thôi, cũng
không quý giá lắm…”
“Sao bạn lại nói như vậy nói chứ?” Hạ Tuyết
nhìn bạn thân, cười nói… “Đồ vật của mình, đương nhiên sẽ quý giá nha…
Hơn nữa nhẫn này, cũng là quà mừng sinh nhật mười tám tuổi của bạn mà…”
Cẩn Nhu nở nụ cười một chút, mới nói: “Loại hình thức này nọ, chú ý nhiều
như vậy làm cái gì? Ở trong mắt của mình, ngoại trừ Thế Vĩ, không có bất kỳ kẻ nào cùng đồ vật gì đáng để mình quý trọng…”
“Mặc kệ như
thế nào… Đây chính là nhẫn của bạn… Đeo đi… kẻo chút nữa lại đánh mất…”
Hạ Tuyết không nói hai lời, liền kéo ngón tay ngọc thon dài của Cẩn Nhu
qua, đem nhẫn đeo cho cô…
Cẩn Nhu lập tức từ trong tay Hạ Tuyết thu tay trở về, nhìn ly cà phê trước mặt cô, nói: “Uống nhanh đi, lạnh rồi…”
Cẩn Nhu nở nụ cười, cô nhướng lông mày nhìn bạn tốt, cười nói: “Bạn vĩnh
viễn đều như vậy, uống cà phê giống như uống nước, uống nhanh như vậy!
Bạn không sợ nghẹn sao?”
Hạ Tuyết cười, buông ly cà phê xuống, sảng khoái nói: “Làm sao có thể nghẹn chứ?”
Cẩn Nhu không lên tiếng, chính mình cũng tao nhã uống cà phê…
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu thật kỹ, nói: “Thân thể bạn không thoải mái à? Hôm
nay thoạt nhìn không mấy vui vẻ? Có phải người mẹ kế ghê tởm của bạn lại bắt nạt bạn không?”
“Không có… Dì ấy giới thiệu cho mình một người đàn ông…” Cẩn Nhu buông ly cà phê, sau đó nhìn Hạ Tuyết.
“A?” Hạ Tuyết giật mình nhìn Cẩn Nhu nói: “Giới thiệu cho bạn một người đàn
ông? Nhưng không phải bạn đã có Thế Vĩ sao? Các bạn đã xảy ra chuyện
gì?”
Cẩn Nhu lại nhìn vào đôi mắt của Hạ Tuyết, khẽ cắn răng,
biểu tình hơi kích động run rẩy lên…“Chúng mình luôn rất yêu nhau, chúng mình không có việc gì…”
“Vậy…” Hạ Tuyết cảm thấy mình càng ngày
càng mệt rã rời, cô nặng nề ngáp một cái, mới hỏi Cẩn Nhu: “Vậy mẹ bạn
sao còn giới thiệu bạn trai cho bạn chứ?”
Cẩn Nhu cười lạnh một
chút, mới thê lương nghẹn ngào nói: “Bởi vì bà thấy Thế Vĩ chỉ là một
người làm ăn nhỏ, không có tiền đồ… Cho nên…” Cô lại nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, mới rơi nước mắt nói: “Bà đem mình giới thiệu cho
lão tổng của tập đoàn khách sạn Tam Á…”
Hạ Tuyết nghe những lời này, cô sửng sốt nói: “Lão tổng khách sạn Tam Á? Vậy tuổi…”
“Đúng!” Cẩn Nhu nhìn bạn thân, sâu kín nói: “Gần sáu mươi tuổi, vợ vừa mới chết chưa được vài ngày, sau đó khẩn cấp muốn kết hôn vợ mới, mẹ kế ghê tởm
của mình đợi đến cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ này… Liền hiến
mình cho lão già chết tiệt kia… Đêm nay, mình sẽ đến khách sạn đó với
hắn… Nếu mình không đi, mẹ mình đánh gãy chân Thế Vĩ!”
Hạ Tuyết nghe được, kinh hãi nói: “Bạn không thể đi!!! Tuyệt đối không thể đi!”
“Cho nên mình không đi!” Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết, lãnh lẽo nói từng chữ: “Mình sẽ không để bà ta thực hiện được dã tâm… Sẽ có người đi thay mình.”
“Ai?” Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu, tò mò hỏi.
Cẩn Nhu nhìn kỹ người bạn hơn mười năm trước mặt này, nói: “Bạn!”
“A?” Hạ Tuyết mới vừa kỳ quái lên tiếng, liền cảm giác bị một trận hoa mắt, cả người mềm nhũn ngã vào trên bàn.