Đêm mơ…
Tuyết bay … từng bông tuyết … từng bông tuyết rơi xuống…
Hạ Tuyết nằm ở trên giường, ôm chăn đệm, trằn trọc, những hình ảnh hồi ức
trong giấc mơ như muốn đánh thức Hạ Tuyết, cô đổ mồ hôi đầm đìa, túm
chặt chiếc chăn màu lam đậm, cánh tay run rẩy, nhớ lại cảnh đêm qua hai
người ở trong một căn phòng, nụ hôn của người đàn ông ấy in đậm trên mỗi tấc da thịt cô, ngay cả những nơi hắn chỉ hôn khẽ cũng để lại dấu vết,
hắn bá đạo và mạnh mẽ, thì thào “Thân hình của em thật là đẹp …”
Cơ thể Hạ Tuyết không ngừng thở gấp, ngực phập phồng vì tức giận, tất cả
hình ảnh trong đầu đều là ánh mắt cháy bỏng của người đó, còn có lồng
ngực rắn rỏi màu đồng, toàn thân hắn tỏa ra một sức quyến rũ chết người…
“Không được … không được … không được tới đây …”, hai tay Hạ Tuyết lại túm
chặt chăn đệm, trong giấc mơ, cô nhìn Hàn Văn Hạo nói như thế, hắn đè
trên người cô,không ngừng hôn lên ngực cô, nơi có hai chiếc núm hồng
phấn, tách hai chân cô ra, mạnh mẽ đâm vào, thì thầm vào tai cô “Cơ thể
của em thật chặt, tôi muốn yêu em mỗi ngày…”
Đột nhiên, cánh cửa
phòng Tổng thống xa hoa không mở mà bung ra, vô số người ái mộ Hồ Điệp
và Dạ Thiên Thiên tức tốc xông tới, cầm trứng gà, axit không ngừng tạt
vào người cô, sắc mặt hung tợn, la to “Cô dám giành người đàn ông của Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên ư, hôm nay chúng tôi sẽ khiến cô tan xác!”
“A________” Hạ Hạ Tuyết thét lên chói tai, la to trong gian phòng tối om “Không được —–“
Cô thở dồn dập, ngồi ở trên giường, sợ tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, nước
mắt chảy ròng ròng nhìn khắp xung quanh, khi biết là mình đang nằm mơ,
cô không còn chút sức lực, tựa mình vào giường, lau nước mắt …
Tiếng đập cửa vang lên, em trai cô ở ngoài, non nớt gọi “Chị ơi …”
Hạ Tuyết vừa nghe tiếng em trai, cô biết mình đã làm cho bé sợ, mở cửa
phòng, nhìn thấy bé đang mặc chiếc áo ngủ bằng vải màu lam, mang dép đỏ, đứng ở cạnh cửa, vừa xoa xoa mắt vừa nhìn chị mình, giọng nói khàn khàn non nớt, “Chị, chị làm sao vậy?”