Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 60: Chương 60






Hạ Tuyết trừng mắt, nhìn con dao nhỏ sắc bén, cô sợ hãi run rẩy hét chói tai... “Cô buông, cô dám chạm vào tôi!! Cô dám!! Tôi thành quỷ cũng không buông tha các người.”

“Vậy cô cũng chầm chậm thành quỷ đi. Giữ cô ta lại.” Cô gái cầm dao nhỏ đắc ý nói xong, tất cả cô gái khác lập tức đem cả người Hạ Tuyết đặt ở trên tuyết, xiết chặt mặt cô đối mặt với con dao nhỏ.

Hạ Tuyết thở gấp gáp, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, cô tê thanh liệt phế hô to: “Các cô buông ra!! Những người các cô chết không tử tế được!! Buông ra.... các cô dám chạm vào mặt tôi. Cô dám...”

“Tôi có cái gì không dám? Sợ cô?” Cô gái hung hăng cầm con dao nhỏ liền muốn hướng mặt Hạ Tuyết vach lên một đường kể nhỏ...

“Các cô đang làm cái gì?” Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên từ phía sau các cô truyền đến, các cô khẩn trương quay đầu, nhìn thấy Hồ Điệp cùng vài trợ lý đi ra, đứng ở trên tuyết nhìn cảnh này, đều rất sửng sốt...

Hạ Tuyết vừa nhìn thấy người, cô liền khóc kêu to: “Cứu, cứu tôi... các cô ấy muốn rạch mặt tôi...”

Hồ Điệp vừa nghe, liền chấn kinh nhìn những cô gái nhỏ, nhận ra trong đó mấy người, nói: “các cô là fan? Tại sao lại làm như vậy? Rất quá mức rồi.”

Mấy cô gái nhỏ mặt đỏ lên, sợ hãi đứng lên, hướng trước mặt chạy trốn...

Hạ Tuyết nằm ở trên tuyết lạnh, sợ hãi khổ sở khóc đến nước mắt cuồn cuộn chảy xuống...

Hồ Điệp bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, khẽ thở dài, tự mình đi tới, nâng Hạ Tuyết dậy, ôn nhu phủi tuyết trên người cô, mới nói: “Cô phải cẩn thận một chút... các fan cực kỳ đáng sợ... nếu không có việc gì... sẽ không cần đến đây rồi...”

Hạ Tuyết vừa đứng lên, vừa đau lòng cầm lấy đoạn tóc ngắn, nước mắt lại im lặng rơi xuống... Lại nhớ lại cùng Cẩn Nhu hứa hẹn qua, muốn cùng nhau nuôi tóc dài...

Tóc có khả năng lại dài... Mặt ngàn vạn lần không cần xảy ra chuyện, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà bị sẹo thì rất đáng tiếc a... các fan quá độc ác...” Trình Nhã cảm thán một hơi, mới nói.

Hạ Tuyết nghe Hồ Điệp nói lời này, kìm lòng không đậu ngẩng đầu, nhìn về phía người đang tươi cười động lòng người, như tuyết tung bay, như mộng ảo cùng không chân thực, mà lại lộ ra quan tâm thật tình, nước mắt nàng không hiểu sao lại chảy xuống...

Hồ Điệp vừa nhìn Hạ Tuyết thấy bất lực, cô lại bật cười cùng thở dài, đem Hạ Tuyết ôm vào trong ngực nói: “Đứa ngốc... đừng khóc nữa... tất cả đều đã qua... về sau không cần tiếp xúc cái vòng lẩn quẩn này là tốt rồi... Về sau... không cần trở lại, biết không?”

Hạ Tuyết mờ mịt nói: “Tôi cho tới bây giờ không có vướng vào cái vòng luẩn quẩn đó, lại vô cớ vướng vào một việc, đem tôi cuốn vào...”

Hồ Điệp cũng xúc động nói: “Cho nên làm người, vẫn là tránh đi một chút mới tốt... tôi cho cô một lời khuyên... Các fan không thể nào trêu chọc... phải cẩn thận...”

Hạ Tuyết đành khổ sở gật đầu.

“Đi thôi. về nhà cẩn thận một chút... tôi cho cô chút tiền, cho cô đi xe, toàn thân cô đều bị thương...” Hồ Điệp lập tức lấy ra túi xách, muốn lấy tiền...

“Không cần...” Hạ Tuyết vội vã cảm kích, nhìn cô một cái, ngẹn ngào nói: “Tôi có tiền... cám ơn...”

Hồ Điệp đồng tình nhìn cô...

Hạ Tuyết trầm mặc xoay người rời đi, nhìn trong đống tuyết một đoạn tóc dài của mình... nước mắt lại chảy ra... Giống như mệnh trời, cùng bạn tốt nhất một lời hứa cũng không còn... Có hay không duyên phận đã hết? Cẩn Nhu, mình chúc phúc bạn...

Hồ Điệp trong lúc Hạ Tuyết xoay người, trong nháy mắt cười lạnh nhìn cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.