Tổng giám đốc cùng với ban quản lí khách sạn, tụ tập theo dõi ở bên ngoài, khẩn trương chờ đợi……
Vừa rồi tổng giám đốc Hàn Văn Hạo của tập đoàn tài chính quốc tế Hàn thị
đột nhiên gọi điện cho tổng giám đốc tập đoàn khách sạn Tam Á, yêu cầu
xem xét camera ghi hình vào thời gian từ mười một giờ đến mười hai giờ
đêm qua……
Cứ như vậy, tổng giám đốc Hàn Văn Hạo cùng một vị tiểu
thư thoạt nhìn rất bình thường trầm mặc đi vào phòng theo dõi, nhìn nhân viên phát băng ghi hình, những người khác không được đi vào……
Tiếp theo, Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết liền giống như hai bức tượng phật, ngồi ở sô pha, biểu tình đều lạnh lùng, nhìn nhân viên bắt đầu chỉnh băng
ghi hình đến thời điểm mười một giờ tối hôm qua……
Hạ Tuyết thấy màn hình hiện lên…… Ba…… Hai…… Một……
Phòng tổng thống…… Phía sau, có vài nhân viên phục vụ phụ mang rượu Whiskey đi vào phòng tổng thống, tiếp theo liền rời đi……
Tiếp theo lại yên lặng, nhân viên tiếp tục xả nhanh cuốn băng……
Hạ Tuyết bắt đầu không kiên nhẫn, cô nuốt nuốt nước miếng, cắn môi, thay đổi tư thế ngồi……
Hàn Văn Hạo nghiêm mặt, phi thường nhẫn nại chờ đợi , bởi vì hắn cũng muốn
biết, rốt cuộc ai dám lên kế hoạch đêm qua, khiêu chiến với Hàn Văn Hạo
hắn, mục đích ở đâu……
Rốt cục thời gian đến mười một giờ năm mươi, thang máy xuất hiện hai bóng dáng……
Hạ Tuyết khẩn trương thẳng lưng, nghi hoặc nheo mắt, nhìn kỹ hình ảnh hai
người kia…… Cô thấy có một cô gái, mặc âu phục màu trắng, khoác áo da
tuyết trắng, cố hết sức đỡ một cô gái hôn mê đi ra, Hạ Tuyết phịch một
tiếng, hai tròng mắt của cô hiện vẻ khiếp sợ, há miệng nhìn Cẩn Nhu trên màn hình, cô dùng sức che lại miệng, để tránh chính mình run rẩy sợ hãi khóc lên……
Đầu óc cô rốt cục hỗn độn nhớ lại một đoạn đối thoại ở nhà hàng cơm Tây đêm qua…… “Mình sẽ không làm cho bà ta thực hiện được, sẽ có người thay mình đi……”
Hạ Tuyết lắc đầu, trái tim đau đớn,
cố nén nước mắt, nhìn hình ảnh của bạn thân, đang cố hết sức đỡ chính
mình đã hôn mê, đẩy cửa phòng tổng thống……
Hạ Tuyết cắn môi, nắm
chặt nắm tay, trừng mắt hai mắt đẫm lệ, nhìn cửa phòng chậm rãi đóng
lại…… Cô rốt cục tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt nhào
xuống……
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn vẻ mặt của Hạ Tuyết, hắn nhẹ
cười nhạo một chút, mới chậm rãi nói…… “Nhìn cô khiếp sợ như vậy, người
trên màn hình chắc là cô biết?”
Hạ Tuyết cắn môi, vẫn mang theo
một tia hy vọng cuối cùng nhìn màn hình, khát vọng người bạn thân nhất
kia, có thể buông tha cho mình……
Chính là, cuối cùng cửa phòng mở ra, Cẩn Nhu đi ra, cầm di động nhẹ nói……… “Ừm…… Sự tình đã sắp xếp
xong, em đến ngay…… Ừm…… Em yêu anh……”
Hạ Tuyết trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn Cẩn Nhu rất nhanh đi vào thang máy, sau đó nắm chặt di
động, nở nụ cười, cửa thang máy khép lại……
Hạ Tuyết rơi nước mắt, cô khổ sở nghẹn ngào cùng không thể tin nhìn màn hình, hai tay che mặt, tái nhợt, khóc vô lực…… “Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì? Là bởi vì tôi sắp chết, cô cảm thấy hy sinh ta cũng không sao? Chính là chúng ta là bạn thân hơn mười năm, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên,
tôi vẫn đều thương yêu cô như vậy, bảo vệ cô như vậy, tại sao cô nhẫn
tâm với tôi như vậy chứ?”
Hàn Văn Hạo nhìn cô, có lẽ đoán được
vài phần, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không đồng tình nói…… “Người đáng
thương tất có chỗ đáng giận! Cô tin lầm bạn, đây là cô xứng đáng!”