Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 517: Chương 517: Con gái của cha




"Cái gì? Cô nói cái gì?" Trác Bách Quân nghe tất cả báo cáo, nói Hàn Văn Hạo đã tới, con gái chạy mất, vẻ mặt của hắn đột nhiên co quắp, bắt đầu trở nên lạnh lùng.

Trầm Ngọc Lộ nghi ngờ nhìn ánh mắt này của hắn, sâu kín hỏi: "Mặt anh sao khó coi như vậy?"

Trác Bách Quân ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhớ lại những ngày tháng ở xứ hoa anh đào Nhật Bản, mình nhìn tận mắt nhìn thấy mẹ bị mấy người đàn ông không ngừng cưỡng dâm, những khổ sở kia, đến nay hằn sâu vào trái tim của mình, ma quỷ trong thân thể, giương nanh múa vuốt, mỗi một ngày đều không ngừng cắn nuốt linh hồn của mình, hắn bắt đầu nở nụ cười đáng sợ, nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ cây, mỉm cười nói: "Lúc mẹ tôi chết, bị bọn họ cưỡng dâm lần cuối cùng —— Cứ như vậy, hai chân mở ra, chảy máu, đến chết —— "

Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, vẻ mặt nặng nề!

Trác Bách Quân bực tức xoay người, nét mặt lộ ra quyết liệt, nói: "Hôm nay, tôi muốn cảnh tượng này, tái hiện trước mặt người nhà họ Hàn! !"

Trầm Ngọc Lộ quay đầu nhìn về phía hắn!

Trác Bách Quân nhanh chóng cầm điện thoại lên, lạnh giọng căn dặn: "Nhất định đem hết toàn lực tìm được con bé kia, nếu tìm được, giữ lại cho tôi!"

Đối phương cúp điện thoại!

Trác Bách Quân cười run rẩy, vẻ mặt lộ ra khát máu, giống như quỷ dữ từ Địa ngục, sâu kín nói: "Hàn Văn Hạo! Tôi muốn con gái của anh tận mắt nhìn thấy anh bị tan thành trăm mảnh trước mặt nó thế nào!"

Căn nhà trong nháy mắt bị phá tan nát!

Nhậm Phong và Hứa Mặc vọt vào bên trong nhà, nhìn thấy trước mặt hình ảnh máu thịt văng tung tóe, vừa định nói, lại nghe được điện thoại vang lên, Nhậm Phong lập tức nghe điện thoại: "Nói! !"

Giọng nói của Hi Thần nhanh chóng truyền đến: "Đã tra ra bọn người tiếp viện phía sau ở hướng Đông!"

Nhậm Phong lập tức cúp điện thoại, nói với Hứa Mặc: "Hi Thần tra ra được, vị trí của bọn chúng ở hướng Đông, chắc chắn bây giờ đã phát hiện không thấy Hi Văn tiểu thư, đang toàn lực lùng bắt! ! Mau lên! ! Chúng ta nhất định phải tìm được Hi Văn tiểu thư trước! ! Hàn tiên sinh nói, chỉ cần Hi Văn chưa an toàn cứu ra trước, tuyệt đối không thể phát cáu! ! Chúng ta chỉ có thể thông báo tổng bộ và cục cảnh sát, bí mật tìm người! Mau lên ! !"

Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức đi về hướng Nam!

Mặc Nhã và Hạo Vũ là quân nhân đặc chủng, ở trong núi rừng, giống như dã thú ẩn nấp nhanh chóng chạy tới, chỗ đi qua, tìm kiếm các manh mối Hi Văn có thể lưu lại khắp nơi, cuối cùng hai người bọn họ người chạy như bay đi phía trước, rốt cuộc thấy một khối đá vụn, có vết máu, còn có một móc kéo lon, cùng nước cỏ dại nhai nát, cô lập tức dùng bùn đất đem các loại hòn đá, chôn vào che kín lại, nghẹn ngào nói: "Tiểu Chủ Nhân, cố gắng lên! Chính xác rồi! ! Đúng là chạy về hướng Nam! ! Người của chúng ta đang ở phía trước tiếp ứng, anh phải cẩn thận một chút! Chúng ta đến ngay! !"

"Đi! !" Hạo Vũ vừa muốn kéo Mặc Nhã đi về phía trước, đột nhiên nghe được một tràng tiếng động, hai người bọn họ nhìn nhau, lập tức giống như loài mèo leo lên trên một gốc cây rậm rạp, vươn tay che chặt miệng và mũi, nhìn xuống dưới! ! Quả nhiên thấy một nam một nữ, dẫn theo rất nhiều người mặc đồ rằn ri, nhanh chóng đuổi theo phía trước, Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức sử dụng súng lục giảm thanh, lấy tốc độ như tia chớp, bóp cò súng, trong nháy mắt, đã giải quyết xong tất cả mọi người! ! !

“Phịch” một tiếng! Bọn hắn từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng đem mấy thi thể kéo vào trong rừng rậm rạp, lấy dao găm nhỏ vô cùng bén nhọn, tìm rất nhiều nhánh cây, che kín bọn họ, Mặc Nhã rời đi trước, ánh mắt chợt lóe, cầm súng lục giảm thanh, tiếp tục nhắm vào bên trong nhánh cây, bắn mấy phát, mới hừ một tiếng, cùng Hạo Vũ nhanh chóng chạy về phía trước!

"Khả năng bọn này là nhóm người thứ nhất muốn tìm Hi Văn tiểu thư trước chúng ta một bước! Chắc chắn ở phía trước có người mai phục, cho nên bảy người này mới cả gan đi trước! ! Trời cao bảo vệ, Hi Văn tiểu thư không gặp phải nhóm người này!" Ánh mắt Hạo Vũ chợt lóe, đau lòng nói! !

Tại hướng Nam! !

Hi Thần dẫn 10 trợ thủ xuất hiện tại bên bờ hồ, vẻ mặt lạnh lùng để cho các tay súng nhắm ngay vào các vị trí tấn công Hàn Văn Hạo, xác định an toàn của hắn, chăm chú nhìn phía trước, cô tức giận nói: "Tôi muốn xem thử, ai có lá gan lớn dám trêu chọc Hàn tiên sinh! ! Nếu hắn bị thương một chút nào, tôi muốn moi tim tất cả các người ra xem thử! !"

Điện thoại của Hàn Văn Hạo vang lên một lần nữa!

Hắn nhanh chóng cầm điện thoại di động, đáp lời: "Ừ!"

"Hàn tiên sinh!" Hứa Mặc nhanh chóng nói với Hàn Văn Hạo: "Theo như Mặc Nhã truy tung phương hướng, Hi Văn tiểu thư có thể chạy về hướng Nam! ! Đây là lần cuối cùng, chúng tôi nhất định phải cho người vào núi xử lý nhóm người đầu tiên đi về hướng Nam ! ! Cho nên, chờ chúng tôi xử lý xong bọn người mai phục ở hướng Nam, ngài tranh thủ thời gian rời đi! ! Tránh cho chúng tôi về lo lắng sau khi triển khai hỏa lực và hành động lùng bắt! !"

"Ừm!" Hàn Văn Hạo bình tĩnh đáp lời!

Một họng súng trường nhắm ngay vị trí của Hàn Văn Hạo! Cô gái đó, hừ lạnh một tiếng, sâu kín nói: "Các người nói —— Rốt cuộc hắn đang nói điện thoại với ai ?"

Một tiếng kêu rên! ! Cô gái này trợn to hai mắt, cảm thấy sau gáy một trận tê dại, tay mềm rũ, thân thể cũng đã nằm xuống, đồng bạn lập tức cầm súng trường, nắm chặt thời gian, nhắm ngay đầu Hàn Văn Hạo, nhấn bóp cò, nhưng vừa mới bóp cò trong nháy mắt, não đã trúng đạn, súng trường rơi xuống, đạn hướng Hàn Văn Hạo bay tới ——

Hàn Văn Hạo kêu lên đau đớn! ! Bả vai trúng đạn! Hắn mặt lạnh đứng bên hồ, nắm chặt quả đấm, máu tươi từ nơi bả vai chảy xuống, đột nhiên nghe được một tiếng động thật nhỏ, ánh mắt hắn nóng lên, trong lòng đau xót kêu nhỏ: "Hi Văn! ! Đừng đi ra ! ! Hiện tại cha không có cách nào cứu con! ! Nếu con đến gần cha, con sẽ gặp nguy hiểm! ! Đừng tới! ! Con trốn ở chỗ nào, con hãy ở yên nơi đó ! !"

Một thân thể nho nhỏ, núp ở một chỗ nào đó rừng núi, thân thể có chút đáng thương run rẩy, đau lòng, kêu nhỏ: "Cha —— "

Hàn Văn Hạo đứng bên hồ, mặc cho máu tươi trên bả vai vẫn chảy xuống, lại lớn hạ mệnh lệnh: "Không có lệnh của Hàn Văn Hạo tôi! Tất cả mọi người không được khai hỏa! Bảo đảm con gái của tôi an toàn rời đi! !"

Bọn Hi Thần và Nhậm Phong, cùng bọn Mặc Nhã đang ẩn nấp trong bóng tối, tất cả không dám động, chỉ đành bình tĩnh nhìn Hàn Văn Hạo! !

Hàn Văn Hạo bình tĩnh đứng bên hồ, nhìn sâu kín nhìn mặt hồ, nghĩ tới con gái vẫn còn sống, trên mặt của hắn xẹt qua nụ cười an ủi, xẹt qua một chút đau lòng, nói: "Hi Văn —— Cám ơn con, một mình trốn thoát —— Cám ơn con —— Thật xin lỗi, cha không thể bảo vệ chu toàn, lúc nào cũng đến trễ một bước! Giống như lúc theo đuổi mẹ của con, sáu năm trước có rất nhiều thời gian, nhưng cũng trễ một bước, đây là chuyện tiếc nuối nhất trong đời của cha! Nhưng con hãy tin cha, cha yêu con và mẹ! Cha rất khát vọng, cùng mẹ và Hi Văn sống bên nhau! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, sau khi con nhìn thấy bất kỳ chuyện gì, cũng đừng sợ, cũng đừng đau lòng, càng không cần phải khổ sở, bởi vì trong cuộc đời của mỗi người, một mình đến, một mình đi, cuộc đời sau này, con phải ở bên cạnh chăm sóc mẹ, hai mẹ con nâng đỡ lẫn nhau, mẹ của con có chút yếu đuối, là một con heo thích khóc! Hãy chăm sóc cô ấy! Cha rất vui, các người đều có thể sống bình yên! Cha đã từng vì con và mẹ, mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào! Hi Văn! Nhắm mắt lại! Ngoan! Nhắm mắt lại! ! Đừng nhìn! !"

Hi Văn núp trong bụi cây rậm rạp, bụm chặt miệng, nước mắt lăn xuống, nhìn bả vai cha trúng đạn, máu tươi chảy xuống, huấn luyện viên nói, mặc kệ là thế nào, không thể để cho mình bị thương, bởi vì máu chảy khô sẽ chết! Cô bé đau lòng nhìn cha, nhớ lúc còn ở Pháp, mẹ nói với mình: "Hi Văn, mẹ nói cho con biết nhé, mặc dù cha của con thật đáng ghét, nhưng rất đẹp trai, rất đẹp trai nha! Vô cùng đẹp trai, thật ra thì tính tình cũng rất tốt! Thật ra con có một người cha rất đáng kiêu ngạo! Mặc dù mẹ rời xa hắn, nhưng trong lòng chưa từng trách hắn, bởi vì lúc mẹ lưu lạc ở đầu đường, hắn đem mẹ về nhà, mua bánh kem lớn cho mẹ, một người rất đẹp trai nha!"

Hi Văn khóc lên, nhìn máu trên vai cha vẫn chảy xuống, nhưng ánh mắt sáng rực, không bất kỳ khổ sở nào, trong lòng của cô bé đau xót, nhưng vẫn còn không nhịn được vạch bụi cỏ, khóc chạy tới phía cha, kêu to: "Cha ——"

Hàn Văn Hạo khiếp sợ, kích động xoay người một cái, nhìn con gái bị thương nhiều chỗ, bàn chân đầy máu chạy đến, hắn đau đớn kêu to: "Hi Văn —— Đừng chạy tới ——"

"Đoàng ———" Một tiếng súng phá vỡ bầu trời, vang lên, cuối cùng rơi vào khoảng không giữa hai cha con

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.