Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 345: Chương 345: Con mèo cực lớn




Hạ Tuyết nhìn thấy Hàn Văn Hạo mở mắt, đáng lẽ ra là đau buồn, nhưng lại nổi giận, cô không nhịn được vươn tay vỗ vào vai của hắn, tức giận kêu to: "Anh tỉnh lại lúc nào ?”

Hàn Văn Hạo thở dốc một hơi, nhắm mắt lại nói: "Một lát thôi ………”

"Vậy sao anh không nói sớm, làm hại tôi lãng phí nhiều nước mắt như vậy! Tôi còn tưởng rằng anh đã chết!" Hạ Tuyết vừa nói, trong lòng lại đau xót, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hàn Văn Hạo, nơi khóe mắt bị một vết trầy xước, trên trán, tất cả đều là máu, áo sơ mi bị rách bươm vài chỗ, cánh tay bị thương, sưng đỏ, cô đột nhiên rất áy náy nhìn Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, lần này liên lụy đến anh rồi ……. thật xin lỗi……….”

Hàn Văn Hạo nhắm mắt không lên tiếng, nhưng vẫn đau đớn, thở dốc một hồi lâu mới nói: "Tôi không có thói quen nghe cô nói xin lỗi, rất buồn nôn !

Hạ Tuyết lập tức nhìn hắn chằm chằm.

Hàn Văn Hạo nằm trên cỏ, trên nét mặt thoáng qua đau đớn, hắn chậm rãi mở mắt, sau đó nâng cánh tay vô lực ………..

"Thế nào?" Hạ Tuyết nhìn vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái, liền tò mò hỏi.

"Lúc nảy tôi xoay người, dường như bị cái gì đâm trúng ……. rất đau, rất ngứa ……" Hàn Văn Hạo vô lực nói.

"Để tôi xem một chút" Hạ Tuyết lập tức đưa hai tay, khẽ nâng cánh tay Hàn Văn Hạo, lại nhìn thấy trên cánh tay của hắn bị mấy cây gai đâm vào, cô giật mình, vội vàng khẽ đẩy người Hàn Văn Hạo xoay lại, lại nhìn thấy rõ trên cánh tay hắn có gai thực vật rất nhỏ, cô cảm giác loại cỏ này rất quen thuộc, cô nhớ ngày hôm qua lúc ở chân núi, nhặt củi bị gai đâm, cô lập tức hoảng hốt kêu to: "Trời ạ! Đây là cỏ độc !"

Cô nói vừa xong, không chờ Hàn Văn Hạo có phản ứng, lập tức lấy tay nhổ mấy cây gai đâm trên tay hắn, sau đó không suy nghĩ gì, cúi đầu xuống hút mạnh vào vết thương đang sưng đỏ trên tay Hàn Văn Hạo …….

Hàn Văn Hạo nhướng mày, đưa một cái tay khác, đẩy cô ra nói: "Đừng làm như vậy! !"

"Đừng lộn xộn ! ! Anh chết, tôi cũng không muốn sống nữa ……." Hạ Tuyết không có thời gian, vẫn cúi đầu hút máu độc cho hắn, từng ngụm phun ra ngoài, vừa phun, vừa nhớ đến phương pháp mà Hàn Văn Kiệt đã cho dạy mình, nhanh chóng vừa phun máu độc, vừa nhìn màu máu chuyển từ đen sang màu đỏ tươi, cô vẫn chưa yên tâm, vẫn hút ……..

Hàn Văn Hạo nằm trên cỏ, thật yên tĩnh nhìn Hạ Tuyết lo lắng hút máu cho hắn, trên mặt có vài vết trầy xước, mái tóc quăn rối loạn dính vài chiếc lá khô, giống như một tên ăn mày nhỏ quỳ gối trước mặt của mình, không ngừng hút máu độc, từng ngụm, từng ngụm phun ra ngoài, khóe miệng dính một chút máu tươi, hắn nhìn cô, lồng ngực hơi phập phồng, sâu kín nói: "Không phải cô hận tôi sao? Hận muốn cho tôi chết đi ……."

Hạ Tuyết vừa hút máu cho hắn vừa hỏi: "Không phải anh cũng hận tôi sao? Anh cũng muốn tôi chết đi ……..."

Hàn Văn Hạo không lên tiếng.

Hạ Tuyết phun máu ra, cẩn thận nhìn lần cuối, thấy máu đã đỏ tươi cô mới thật sự yên tâm, nhớ Hàn Văn Kiệt nói: Trung y dạy Âm Dương điều hòa và cân bằng, vạn vật cũng có tương sinh, tương khắc, có thuốc độc, nhất định sẽ có thuốc giải độc, cho nên ở gần nơi có cỏ độc cũng có thể sẽ mọc cỏ giải độc …… cô không nói gì nữa, lập tức chống thân thể bò dậy, bắt đầu tìm xung quanh chỗ mọc cỏ độc, dựa vào trí nhớ lúc Hàn Văn Kiệt tìm cỏ giải độc cho mình …….

Hàn Văn Hạo không hiểu, chống mạnh thân thể, nửa nằm trên đám cỏ lạnh lẽo suốt đêm, tay chân hơi khôi phục, nhìn Hạ Tuyết dọc theo đường đi vào trong đám sương mù đang tìm kiếm cái gì, hắn nuốt một ngụm nước bọt, mệt mỏi, thở nhẹ, hỏi: "Cô muốn tìm cái gì?"

"Tìm cỏ giải độc cho anh ……! !" Hạ Tuyết vội vàng vươn tay vạch một đám cỏ, rốt cuộc cô đã phát hiện chỗ con sóc nhỏ chạy qua, một bụi hoa nhỏ màu đỏ phát sáng, xung quanh bụi hoa nhỏ màu đỏ là loại cây cỏ giống như lá cây Bạc Hà, cô vui mừng cảm ơn, hai mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nở nụ cười, kêu to: "Tìm được rồi! ! Tìm được rồi ! !"

Hàn Văn Hạo không nhịn được, nhìn về hướng sương mù, thấy Hạ Tuyết quỳ gối trong một đám cỏ, nắm lên một cọng cỏ nhỏ, bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai đi nhai lại, còn sợ không đủ, lại ngắt thêm một cọng cỏ nữa bỏ vào trong miệng, từng ngụm, từng ngụm nhai ……

Hàn Văn Hạo nuốt cổ họng khô rát nhìn bộ dáng kia của cô, không hiểu hỏi: “Rốt cuộc cô đang làm gì?"

Hạ Tuyết không để ý đến Hàn Văn Hạo, lại ngắt một cọng cỏ nữa bỏ trong miệng mình nhai, nhai xong rồi, mới chống thân thể đau đớn, đi tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, quỳ gối trước mặt của hắn, không để ý đến ánh mắt quái dị của Hàn Văn Hạo, nhả cỏ giải độc ra, bôi nhẹ lên vết thương của Hàn Văn Hạo ……

Hàn Văn Hạo lập tức cảm giác chỗ vết thương mát lạnh, hơn nữa vùng da cũng không còn đau đớn và ngứa ngáy nữa, sắc mặt của hắn dần dần dịu lại.

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, rất hồi hộp hỏi: "Có đỡ chút nào hay không ?"

Hàn Văn Hạo vô lực gật đầu, cảm giác loại cỏ này đang từ từ rót vào trong miệng vết thương của mình, có hiệu quả rất kỳ diệu, hắn liền hỏi: "Tại sao cô biết cỏ giải độc này ?"

Sắc mặt Hạ Tuyết đột nhiên thu lại, cẩn thận duỗi ngón tay, cạo nhẹ xác cỏ cho hắn, tránh chảy xuống, nói: "Là em trai của anh dạy cho tôi, hôm qua tôi cũng bị loại cỏ này đâm phải ………"

Hàn Văn Hạo nhìn cô.

Hạ Tuyết có chút cố kỵ nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Thế nào? Anh không vui sao ? Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi …….."

Hàn Văn Hạo không để ý tới những lời này, chỉ chống người, đứng lên nói: "Văn Kiệt chắc sẽ không bị tổn thương, cô muốn yêu hắn thì yêu đi, tương lai ăn đau khổ, cho dù cô có nhai nhiêu cỏ giải độc, cũng không cứu được cô ! !"

Hạ Tuyết “a” một tiếng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Chẳng lẽ, anh không cho phép tôi đến gần hắn là vì sợ tôi bị thương?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tay vịn vào cây đại thụ, đứng vững trên mặt đất, nhìn xung quanh bốn phía nói: "Tôi không muốn vào lúc này, nói đến chuyện tình cảm nam nữ, rất nhàm chán! ! Chúng ta phải nhanh chóng tìm đường đi ra ngoài, điện thoại di động của chúng ta không thể dùng được rồi, căn bản cũng không có biện pháp liên lạc với bên ngoài!"

Hạ Tuyết gật đầu, nuốt nước miếng, cũng nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh nói: "Đúng vậy a, tôi có chút sợ, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy! ! chỗ này khắp nơi đều cây đại thụ lâu năm và một vài loài động vật kỳ quái, chờ một chút ……..không gặp cọp chứ? Tôi nghe nói ở gần Vườn trà có động vật hoang dã …….."

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn cô: "Cô đóng phim nhiều rồi đó ? Lại còn cọp nữa ! !"

Hạ Tuyết quay đầu nhìn hắn, lập tức chưa hết giận, cãi lại: "Nếu quả thật có cọp thì sao ?"

Hàn Văn Hạo nhìn cô nói: "Không phải cô vì muốn cãi thắng tôi mà hi vọng lúc này có cọp xuất hiện chứ ?"

Hạ Tuyết nhìn hắn, “chậc” một tiếng, nhướng mày nói: "Anh đừng nói giỡn, tôi không muốn chết cùng anh đâu !"

"Không phải cô vừa nói, tôi chết, cô cũng không muốn sống?" Hàn Văn Hạo nhìn cô nói.

"Tôi là diễn viên, diễn xuất vốn rất chuyên nghiệp mà……." Hạ Tuyết vừa nói xong, cảm thấy bên chân có chút âm ấm, cô kỳ quái cúi đầu xuống, cư nhiên nhìn thấy một con mèo lông trắng cực lớn đang liếm chân của mình, cái đầu vương giả của con mèo kia trông thật ngầu, cô lập tức mỉm cười khẽ dời cái chân của mình, nói: "Không ngờ, nơi rừng núi hoang dã này có một con mèo lớn như vậy, …… con mèo này thật xinh đẹp …….. rất khí phách …… anh nói có đúng không?"

Hạ Tuyết cười ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Văn Hạo, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn cả khuôn mặt của hắn cứng ngắc, cặp mắt phát ra luồng ánh sáng kỳ lạ, lồng ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt …..

"Anh làm sao vậy?" Hạ Tuyết vừa dùng chân đùa với con mèo cực lớn này, vừa ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.

Hàn Văn Hạo sâu kín quay đầu nhìn về phía Hạ Tuyết, sắc mặt cố gắng bình tĩnh nói: "Được rồi cô thắng ………"

Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn, bật cười hỏi: "Cái gì mà anh thắng hay tôi thắng? Rốt cuộc anh đang nói cái gì ?"

Hàn Văn Hạo đột nhiên cắn răng, tức giận, nhanh chóng nói: "Cái người ngu ngốc này ! ! Ánh mắt cô bị mù hay sao hả, chân cô đang giẫm lên một con cọp con ! ! ! Cô thắng rồi ! !"

Con ngươi Hạ Tuyết trừng lớn, máu toàn thân nhanh chóng đông đặc ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.