Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 427: Chương 427: Điện thoại




"Alô. . . . . ." Giọng nói êm ái của Hạ Tuyết vang lên.

Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi nằm trên giường, tái mặt sắc đang nhìn mình, hắn không biến sắc đáp lời: "Ừ. . . . . ."

Hạ Tuyết nắm điện thoại, vẻ mặt lúng túng, nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Tần tiểu thư có khỏe không? Thân thể có chuyển biến tốt một chút nào chưa? Anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, vẫn nhìn ánh mắt bi thương của Tần Thư Lôi, nhàn nhạt hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì ?"

Hạ Tuyết khẽ cắn môi, nghe Hàn Văn Hạo lạnh nhạt như vậy, trong lòng cô chợt lạnh, không dám nói gì nữa, vội vã cười nói: "Không có gì, chỉ có chút lo lắng Tần tiểu thư, cho nên gọi điện thoại hỏi thăm anh thôi, chắc anh bận rộn, tôi cúp máy đây. . . . . ."

Hàn Văn Hạo chưa cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Tần Thư Lôi một lúc lâu. . . . . .

Hạ Tuyết cũng không dám cúp điện thoại, không biết vì sao . . . . . .

Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, ngón áp út nhẹ nhàng vuốt điện thoại, rốt cuộc trầm mặc cúp máy, ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi cười khẽ.

Tần Thư Lôi nghe trong lời nói Hàn Văn Hạo có chút mập mờ, dịu dàng hỏi: "Ai vậy ?"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi do dự, chớp một cái, lạnh nhạt nói: "Hạ Tuyết. . . . . . Cô ấy gọi điện thoại hỏi thăm em".

Tần Thư Lôi nghe xong, cười khổ, nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tức giận nói: "Cô ta đương nhiên gọi điện thoại tới hỏi thăm em, cô ta sinh con cho anh, dường như tuyên bố quyền sở hữu anh với mọi người, cho dù chúng tôi yêu anh bao nhiêu, cuối cùng ai sẽ ở lại bên cạnh anh, trong thế giới của chúng tôi cũng bị hằn sâu vết thương, cô ta cả đời cứ dây dưa với chúng ta. . . . . . Chúng ta cũng không thể hạnh phúc. . . . . . Mà cho dù cô ta có lấy được anh hay không, cô ta cũng đã thắng . . . . . ."

"Thư Lôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhàn nhạt gọi cô. . . . . ."Em vừa mới mất đi đứa nhỏ, đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ không tốt cho thân thể, hôm nay phát sinh chuyện này, là vì quá gấp gáp, chưa kịp thương lượng với em, là anh không đúng. . . . . . Anh xin lỗi em . . . . . ."

Tần Thư Lôi chớp mắt nhìn Hàn Văn Hạo, trong lòng đau xót, nghẹn ngào uất ức rơi lệ nói: "Lúc anh công bố mọi chuyện, có nghĩ tới cảm thụ của em hay không? Chẳng lẽ trong lòng của anh, em không có một chút vị trí nào sao? Tình cảm của em có thể tùy ý giẫm lên? Em nằm trên giường, nhìn anh trả lời, lòng đau như cắt, nhưng không làm gì được, mặc cho bão táp, trái đất nổ tung, mỗi một bước đi, em đều cảm thấy run sợ, thật ra lúc đó, em không có cách nào đến yêu, hận của bản thân mình, em nghĩ đến vị hôn phu của mình, cuộc đời sau này, sẽ bị ngàn người chỉ trích, rất nhiều người sẽ chửi rủa anh là kẻ phụ bạc, trong lòng của em rất đau . . . . . . Rốt cuộc, tình cảm đó như thế nào mà có thể làm cho anh chấp nhận chịu đựng tất cả? Tôi mặc kệ chuyện đó đúng hay sai, nhưng rõ ràng anh có cách xử lý tốt hơn, lại lựa chọn cách này để lưu danh hậu thế! Anh nói trong lòng của em làm sao không hận?"

Hàn Văn Hạo không khỏi ngẩng đầu nhìn vợ chưa cưới, nước mắt tràn mi, hắn bất đắc dĩ tiến lên, ngồi bên giường, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trên môi hôn, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi. . . . . ."

Tần Thư Lôi cười khổ, ngẩng đầu lên, nhìn trên vách tường trắng, có treo một bức tranh sơn dầu, đó là một mùa đông, một cô gái mặc áo khoác màu đỏ, xách theo rương hành lý, chống màu đỏ cây dù, đi trong tuyết rơi. . . . . . Hình ảnh thật xúc động, tịch mịch là thứ tình cảm vô cùng sâu sắc và duy mỹ, nhưng cảm thấy một chút cũng không chân thật, cô tức giận kích động nói: "Có lẽ tất cả mọi thứ chỉ là âm mưu, tất cả đều là âm mưu, đứa con đáng thương của em, vẫn sống sờ sờ làm vật hy sinh cho trò chơi này ! ! Em chỉ đau lòng cho đứa bé đáng thương kia, đứa con của em và anh. . . . . . có lẽ nó cũng rất xinh đẹp, có lẽ là một đứa bé trai đáng yêu, có lẽ là một cô gái nhỏ xinh đẹp . . . . . ."

Tần Thư Lôi nói tới đây, nước mắt lại nhỏ giọt xuống, cô run rẩy đưa hai tay, đặt nhẹ lên bụng của mình, trong lòng đau xót, cúi đầu, run rẩy khóc ngất. . . . . . Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ, khẽ thở dài, đến gần Tần Thư Lôi, ôm cô vào trong ngực, mặt cọ vào tóc cô, hai mắt xẹt qua đau lòng nói: "Đừng khóc, đều đi qua rồi, chỉ tiếc nó và chúng ta không có duyên phận. . . . . . nhất định anh sẽ điều tra kỹ chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Tần Thư Lôi ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo, hai tay nắm chặt cổ áo của hắn, rơi lệ buồn bã hỏi: "Văn Hạo. . . . . . Chúng ta tương lai còn có thể có đứa bé không? Còn có thể có đứa bé nữa không?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ ôm chặt Tần Thư Lôi, cảm thấy cô gái này thật yếu đuối, thật sự rất yêu thích sinh mệnh nhỏ đáng thương đó, ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển động, thở dài, gật đầu nói: "Được ...... Tương lai chúng ta sẽ có đứa bé......"

"Anh thích con trai hay con gái?" Tần Thư Lôi hỏi xong, nhìn hắn, trong lòng chua xót nước mắt lăn xuống, giống như sinh mệnh nhỏ kia vẫn còn ở trong bụng mình.

Hàn Văn Hạo hôn nhẹ Tần Thư Lôi, đau lòng nói: "Trai hay gái đều thích. . . . ."

Trong lòng của Tần Thư Lôi chợt đau nhói, tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, khổ sở nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn xuống, hai tay vẫn nắm chặt một góc tây trang của hắn, đau lòng nói: "Văn Hạo, em thật sự rất yêu anh, dường như lần đầu tiên nhìn anh, em liền yêu anh hết thuốc chữa, em không ngại chuyện trước đây giữa anh và Hạ Tuyết, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi, cho dù em chịu bao nhiêu uất ức, em cũng nguyện ý. . . . . . Nếu Hạ Tuyết để cho con gái hai người nhận tổ quy tông, em cũng nguyện ý tiếp nhận. . . . . . Đừng bỏ em . . . . . Em cầu xin anh, em đã mất con rồi, em chỉ còn anh thôi . . . . . ."

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cắn răng, ôm chặt vợ chưa cưới, nhớ ngày đó đính hôn, là muốn cưới cô, thật sự muốn kết hôn với cô, cũng muốn tôn trọng cuộc hôn nhân này, tôn trọng lẫn nhau.

Ngoài cửa sổ gió thổi rất nhẹ, lướt qua cửa sổ, không một chút tiếng động, bây giờ Thượng Đế có nhìn vào, đối với đôi vợ chồng chưa cưới rúc vào nhau như vậy, có lẽ Thượng Đế cũng lắc đầu, xoay người rời đi.

***

Hạ Tuyết ngồi trên giường nệm, nhìn cửa sổ sát đất mở ra, gió biển mạnh mẽ thổi vào, phất lên mái tóc dài của cô, hai tròng mắt của cô mờ mịt nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời ngoài cửa sổ, sóng biển đang xô bờ, cô chớp mắt, giọt lệ đong đầy trong khóe mắt, có lẽ cô cũng không còn dám chạm vào tình yêu, chính xác là tình yêu đầu đời, từ nhỏ đã bị người ta vứt bỏ, chỉ còn sót lại một mình, nếu chạm vào tình yêu, cuối cùng bản thân mình cũng sẽ bị vứt bỏ . . . . . .

Cô nhớ đến giọng nói lạnh nhạt lúc nảy của Hàn Văn Hạo, cô chợt phát hiện, tim của mình mất mát giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, hai tròng mắt của cô vẫn lấp lánh, nhìn trăng sáng trên cao, cô thở dài một hơi, cúi đầu cười khổ, cô biết ngày mai mình sẽ tốt hơn, đây là thói quen cảm xúc trong những năm gần đây, cô không suy nghĩ nữa, đứng dậy, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lúc này điện thoại di động lại vang lên, cô sửng sốt, cầm điện thoại ở trên giường, mở ra xem, lại thấy số điện thoại của Hàn Văn Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.