Hồ Điệp tựa như chăm chú lắng nghe rồi im lặng, cố làm ra vẻ thần bí và như suy nghĩ rất cẩn thận, chơm chớp đôi mắt, nhìn vị ký giả kia nói “Trên thế giới này không có nếu như, có là có, không có là không có, nhưng bởi vì sự việc mới xảy ra, xin thất lễ vì tôi không thể nào giải thích được, cho nên không thể phát biểu ý kiến … xin mọi người bỏ qua cho tôi … hãy nhìn vào thành tích của tôi, tôi không muốn dính vào scandal trên …”
“Nghe một số người biết chuyện nói, cô vì chiếc cúp Ảnh hậu giải thưởng Kim Mã mà cự tuyệt lời cầu hôn của Tổng giám đốc Hàn Văn Hạo, có đúng không?”, một ký giả cũng chen vào tham gia náo nhiệt.
Hồ Điệp vui vẻ bật cười nhìn mọi người nói, “Các vị, chiếc cúp Ảnh hậu và tình yêu không liên quan với nhau, đây là lời của những người biết chuyện ư? Không biết những người biết chuyện này là ai? Các anh chị ký giả đã vượt quá đề tài rồi … trước hết, xin tạm ngừng tin tức này ở đây…”
“Xin hỏi Hồ Điệp … quan hệ bây giờ của cô và Tổng giám đốc Hàn là như thế nào?”, một ký giả ép sát vào hỏi.
Nụ cười trên mặt Hồ Điệp bắt đầu có chút cứng ngắt, người đại diện vừa nhìn thấy tâm trạng Hồ Điệp có chút bất thường thì lập tức đi lên phía trước, che ký giả lại, nói “Được rồi, được rồi, các chuyện có liên quan đến đời tư cá nhân chúng tôi không thể trả lời, cám ơn mọi người, mọi người đã vất vả…”
Ký giả dày dạn kinh nghiệm kia tiến đến sát gần bên cạnh Hồ Điệp, hỏi “Cô trốn tránh không trả lời, có phải đã thừa nhận cô với Tổng giám đốc Hàn có quan hệ mật thiết với nhau, có đúng như lời đồn đãi không, vì chiếc cúp Ảnh hậu mà cô đã chia tay với Tổng giám đốc Hàn”
“Cám ơn mọi người …”, người đại diện lập tức ngăn cản các ký giả, để cho Hồ Điệp quay trở lại hậu trường…
Hạ Tuyết đứng trước màn ảnh lớn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Điệp, muốn cất giọng cảm thán, người có tiền thật là sung sướng, muốn lên trời thì lên trời, muốn làm Ảnh hậu thì làm Ảnh hậu … Cô bỗng chốc tự giễu khi nghĩ đến bản thân mình, cười bất đắc dĩ, nói “Haiz, mình thật là vinh hạnh … lại có thể dính dáng đến những người như thế … nhưng mà … ngay cả một trăm tám mươi đồng tiền mua thuốc mình cũng không có … thật là mỉa mai mà …”
Cô vừa cười vừa xoay người, lại nghe được hai nữ sinh bên cạnh đột nhiên tức giận nói “Rốt cục người giành người yêu với Hồ Điệp là người nào a, nếu như bị tớ phát hiện, tớ sẽ tát nàng mấy bạt tai đến khi rách miệng mới thôi…”
“Đúng vậy, dám giành người yêu với Hồ Điệp, không biết là thứ người gì nữa, Hồ Điệp là Đông Phương đệ nhất mỹ nhân đó nha!”
“Đông Phương đệ nhất mỹ nhân đi chết đi, Đông Phương đệ nhất mỹ nhân thì có thể tát người khác rách miệng sao”, Hạ Tuyết không nhịn được, thấp giọng chửi một câu!
Hai học sinh trung học quay lại nhìn Hạ Tuyết với ánh mắt sắc hơn dao …
Hạ Tuyết lập tức cuối đầu, lấy tay xoa xoa khuôn mặt mình, giả bộ ngứa…
Hai học sinh trung học lại quay đầu lại, tức giận nói “Lấy tay ra, ta muốn tra xem, ả xấu xí dám tranh giành với Hồ Điệp, rốt cục là người nào!”
“Tốt”, một học sinh trung học điên cuồng khác lập tức hưởng ứng, “Kêu gọi tất cả mọi người trong câu lạc bộ ái mộ Hồ Điệp cùng điều tra, tìm ra, ngày ngày đến nhà ả ném trứng gà”
Hạ Tuyết dồn dập thở vì kinh ngạc, vừa che mặt, vừa chu môi chửi nhỏ “Mấy đứa trẻ chết tiệt này, tuổi còn nhỏ mà đòi tập tành làm ngôi sao”
“Nhìn đi, chính là cô gái này, là người giành người yêu của Hồ Điệp đó”, một học sinh trung học bỗng nhiên kêu to lên, rất nhiều người trong đại sảnh của bệnh viện cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn lên, màn ảnh đang chiếu cảnh Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết hôn nhau đắm đuối lúc sáng nay…
Hạ Tuyết bị dọa sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cô cũng không tự chủ được, ngẩng đầu lên, trên màn hình đúng là cảnh cô và Hàn Văn Hạo hôn nhau say đắm, lúc ấy, bởi vì cô muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn mà bị hắn dùng hai tay xiết chặt chiếc eo nhỏ của mình, ép sát cô vào lồng ngực rắn rỏi của hắn, mãnh liệt hôn … cô nhìn thấy thế mà phát hoảng, tim đập mạnh liên hồi … tựa hồ như muốn ngất đi…