Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 429: Chương 429: Đứa trẻ không có cha




Sáng sớm! ! Sóng biển cuộn trào mãnh liệt! !

Ánh nắng ban mai cũng chiếu rọi khắp nơi! !

"Con là đứa trẻ không có cha!" Hi Văn vừa cầm bánh mì sandwich, vừa nhìn Daniel và Lam Anh ở phía đối diện, vẻ mặt đứng đắn nói: "Ngay cả đi khu vui chơi, tôi cũng phải một khóc, hai nháo, ba thắt cổ! Kết quả cuối cùng, còn chưa xác định! ! Con là đứa trẻ không có cha !"

Daniel vừa ăn bánh mì sandwich, vừa nhìn Hi Văn cười khẽ, cầm ly sữa tươi uống một hớp, không biết Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo nói như thế nào, hắn sẽ không dễ dàng lên tiếng.

Lam Anh cũng chỉ cười cười nhìn đứa nhỏ này, lúc này tốt nhất đừng nói chen vào.

Hi Văn vô cùng tức giận ăn bánh mì sandwich, vừa nhai, ánh mắt vừa có chút không nắm chắc, tâm tình rất không tốt, như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, lại ngẩng đầu nhìn Daniel, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Có thể con là một đứa trẻ nhặt được! Có thân thế bí mật gì đó !"

"NO!" Daniel lập tức bật cười, nói: "Làm sao có thể? PAPA tự mình ôm mẹ con vào phòng sanh! ! Hơn nữa PAPA là người đầu tiên ôm con!"

"PAPA" Hi Văn vận dụng IQ cao của con bé, suy diễn mọi khả năng, nhìn Daniel nghiêm trang nói: "Người đừng tin sự thật trước mắt! ! Sự thật thường thường là một kẻ gian trá, nó núp trong bóng tối, papa nhìn không thấy! ! Có thể con là được nhặt ! Chuyện này nhất định có vấn đề !"

"NO!" Daniel lại bật cười nói: "Con và mẹ con giống nhau như đúc! ! Con thông minh giống như cha của con ! ! Làm sao con có thể là nhặt được?"

Hi Văn không còn lời để nói, vung vẫy hai chân, cắn chân giò hun khói và bánh mì sandwich, cô bé biết hôm qua mẹ của mình nói chuyện với cha, nhưng không biết kết quả như thế nào, lúc này cô bé lại căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Daniel nói: "PAPA cảm thấy, mẹ của con thích hợp làm chuyên gia đàm phán không ? Rất có thể mẹ sẽ phá hủy một cơ hội nói chuyện!"

"Bảo bối. . . . . ." Daniel có chút bất đắc dĩ, cười nói: "Mẹ và cha của con nói về chuyện đưa con đi khu vui chơi, đây là thương lượng, không phải là đàm phán, bởi vì không có đối với lập, OK! ?"

"NO!" Hi Văn lập tức ngưỡng mặt lên, cắn bánh mì sandwich, tiếng nói mơ hồ không rõ : "Bọn họ đi cùng một chỗ, giống như bị chó cắn chó, luôn luôn đối lập, PA¬PA thân ái của con !"

Lam Anh lập tức để sữa tươi xuống, dạy dỗ nói: "Hey! ! Không thể vừa ăn, vừa há mồm ra nói chuyện! ! Không thục nữ!"

Hi Văn bất đắc dĩ cúi đầu, nhai hết bánh mì sandwich, cầm ly sữa tươi uống một hớp, rồi nhìn Daniel nói: "Con cảm thấy lần đàm phán này, con làm thì tốt hơn ! ! Nhất định con có thể giết không chừa mảnh giáp! !"

"Mọi người không cần đàm phán! !" Daniel tiếp tục nói vấn đề này, sau đó mọi người nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áo ngủ màu xanh dương nhạt, ngáp đi ra, Thanh Nhã lập tức đỡ cô đi tới chỗ ngồi xuống, sau đó bảo người giúp việc đưa lên điểm tâm. . . . . .

"Mẹ, Daniel, chào buổi sáng. . . . . ." Từ đầu đến cuối, Hạ Tuyết căn bản không nhìn đến con gái, cầm ly sữa tươi uống ! !

Hi Văn nghiêm trang buông bánh mì sandwich trong tay, sau đó kéo khăn tay màu trắng, lau tay, cố ý ho. . . . . ."Khụ khụ!"

Hạ Tuyết cầm một miếng bánh mì sandwich bỏ vào trong miệng, khẽ cắn một miệng lớn, bữa sáng cô muốn ăn thật nhiều. . . . . .

Hi Văn có chút chống đỡ không được, lại ho. . . . . ."Khụ khụ!"

Daniel và Lam Anh cùng nhìn hai mẹ con này, có chút lo lắng.

"Khụ cái gì ? Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi. . . . . ." Hạ Tuyết vẫn nhai bánh mì sandwich, nói.

"Mẹ không cần giả bộ ngốc! ! Đầu óc của mẹ không linh hoạt, nhưng trí nhớ của mẹ rất tốt! ! Ngày nào mẹ cũng nhớ 11 giờ phải ăn 3 cái bánh trứng, một ly sữa tươi, một viên dâu tây, lại thêm hai thỏi chocolate! !" Hi Văn nhanh chóng nói.

Rốt cuộc Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn con gái, hôm nay mặc một chiếc váy len màu xanh nhạt, tóc thả xuống vai, bên trái gắn một kẹp tóc thủy tinh dâu tây, rất xinh đẹp, đáng yêu, cô đột nhiên cười, vươn tay véo gương mặt con gái nói: "Nghe nói con giống mẹ như đúc, vậy khi còn bé, không phải mẹ giống con sao, xinh đẹp như vậy?"

Hi Văn lập tức đẩy tay mẹ ra, tức giận nói: "Bây giờ mẹ nói lời ngon ngọt với con, sau đó cho con ăn tát tai sao ?"

Hạ Tuyết “phốc” một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, không ghẹo con nữa, tối qua mẹ đã nói với cha con rồi, hắn bảo ngày mai dẫn con đi khu vui chơi!"

Hi Văn nghe xong, chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái nữa! ! Sắc mặt vẫn thật bình tĩnh! !

Daniel và Lam Anh có chút không hiểu, nhìn cô bé, không biết rốt cuộc cô bé đang suy nghĩ gì.

Hi Văn lại khụ khụ, nhún nhún vai nói: "Được rồi, ngày mai sẽ là một ngày rất vui vẻ. Hơn nữa, con cho hắn có cơ hội dẫn con ra ngoài dạo chơi, đây là vinh hạnh của hắn! ! Hắn phải quý trọng cơ hội này, rất tốt!"

Hạ Tuyết “chậc” một tiếng, cầm ly sữa tươi uống, không để ý tới cô bé nữa!

Daniel vừa ăn bát cháo, vừa mỉm cười nói: "Bảo bối, nếu con muốn đi khu vui chơi, có phải nên chuẩn bị quần áo để mặc sao ? Ở nơi đó, không thể ăn mặc quá thục nữ ! Con có quần áo nhỏ phù hợp không ?"

"Chuyện cười! !" Hi Văn lập tức ngẩng đầu nhìn Daniel, tức giận nói: "Con làm sao không có quần áo?"

Ầm! ! Cửa tủ treo quần áo mở ra! !

Hi Văn ôm vai, đứng trước tủ dài 5 mét, cao 2 mét, treo y phục lên, đầu tiên là liếc mắt nhìn, sau đó giống hệt như mẹ của mình, chui vào trong tủ treo quần áo, ở bên trong chui tới, chui lui. . . . . .

Người giúp việc đứng một bên lo lắng, không biết nên làm gì, rồi lại lo lắng nói: "Tổ tông a, chắc ngài mệt muốn chết rồi, nếu không, chúng tôi giúp ngài nhé ?"

"Không cần! !" Hi Văn vừa cự tuyệt xong, lại đi ra, đi vào phòng Daniel hỏi: "PAPA, người cảm thấy cha của con, hắn yêu con mặc quần áo thế nào ?"

"Con xinh đẹp như vậy, con mặc cái gì hắn cũng thích. . . . . . nhưng đừng chọn váy nhỏ, phải đem theo một bộ áo tắm, bởi vì có thể sẽ đi chỗ vui chơi nhạc nước, tối hôm qua PAPA lên mạng tìm giúp con rồi, hồ nước nóng đã mở . . . . ." Daniel mỉm cười nói.

Hai mắt Hi Văn lập tức sáng lên, lại chui vào trong tủ treo quần áo, Daniel nhìn cô bé vui vẻ như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này điện thoại di động vang lên, hắn nhận điện thoại di động . . . . . ."hello?"

Hắn im lặng nghe hộ vệ báo cáo, rồi chậm rãi nói: "Mời cô ấy về công ty, mời về công ty một cách tôn trọng, tôi có việc muốn tìm cô ấy !"

"Vâng!" hộ vệ lập tức cúp điện thoại.

Phòng làm việc Tổng giám One-king! !

Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe, nhanh chóng nói: "Cậu nói. . . . . . Daniel phái xe đi đón Cẩn Nhu?"

"Vâng !"

Trác Bách Quân nghe xong, ánh mắt đột nhiên lộ ra ánh sáng tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.