Daniel bình tĩnh nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đi ra, trong ánh mắt có chút kích động, hắn không lên tiếng, trong tay cầm quả táo mà lúc nảy Hi Thần vừa mới hái về, sau đó đứng dậy, đi qua một số người, đi tới bên cạnh lu nước, dùng cái gáo múc nước, rửa sạch quả táo chín đỏ, đưa lên cái mũi cao cao của mình, hít nhẹ, rồi bình tĩnh nở nụ cười đẹp trai, lúc Hàn Văn Hạo vừa mới ngồi xuống thì hắn cầm quả táo, đưa tới trước mặt của Tần Thư Lôi, dịu dàng mỉm cười nói: "Khi bị buồn nôn, thì ăn táo đi . . . . . . có thể sẽ không buồn nôn nữa, lúc nảy tôi ngửi một cái, mùi vị này chua chua ngọt ngọt . . . . . . Chắc là thích hợp khẩu vị của cô . . . . . ."
Tần Thư Lôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Daniel, nhận lấy quả táo nói: "Cám ơn anh . . . . "
Daniel cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chớp động, nhìn về một hướng.
Daniel cũng bình tĩnh đi qua bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi vào phòng bếp, liếc nhìn trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang hít hít mũi, ngồi xổm trước cây củi, cầm cái búa, bổ xuống, hắn không nói gì, đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy cái búa trong tay cô, đem cây củi để xuống đất, cắn răng, vung búa bổ xuống, cây củi bị chia làm hai nửa!
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn. . . . . .
Daniel không lên tiếng, vẫn vung cái búa bổ xuống củi . . . . . . Hắn luôn lặng lẽ bỏ ra, không cần báo đáp . . . . . . Hắn lấy thêm một cây củi để dưới đất, lại cắn răng bổ! !
Cây củi lập tức tách ra hai nửa!
Trần lão đang trông coi bếp lửa, bình tĩnh nhìn Daniel.
Daniel không nói gì, chỉ im lặng bổ hết củi, giúp cô ôm củi vào bên cạnh bếp lò, lại đem cái búa sắt của Trần lão đặt nằm ngang một bên, sắp xếp củi ngay ngắn, nhẹ dắt tay Hạ Tuyết đứng lên, rốt cuộc nói: "Lau nước mắt đi, đừng để người khác phát hiện em khóc, nếu như em phát hiện ra mình chẳng còn gì nữa, thì ít ra em phải cất giữ cho mình một chút lòng tự trọng".
Hạ Tuyết nhhìn hắn, hốc mắt đỏ lên!
Daniel ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó dịu dàng mỉm cười, vươn tay nhẹ nâng mặt của cô, cưng chìu nói: "Bảo bối, thế giới bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta, con gái của chúng ta, vai diễn của em, cuộc đời của em . . . . . ."
Hạ Tuyết nghe đến con gái của chúng ta, trong lòng của cô lại đau xót, gắt gao nhìn Daniel.
Daniel nở nụ cười hấp dẫn với cô, nói: "Em không sai, em không làm việc gì sai, trong lòng của em hướng về người kia, không có quan hệ, anh tôn trọng tất cả lựa chọn của em, anh để cho em tự do . . . . . . Đây là anh cam tâm tình nguyện để cho em tự do. . . . . . Hiểu không ? Cho nên bây giờ em đã bị tổn thương, đau lòng, đừng sợ, còn có anh . . . . . . Anh vẫn luôn ở đây, mặc dù em đã bỏ quên anh . . . . . Bỏ quên người làm bạn với em sáu năm nay . . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, áy náy nhìn hắn . . . . . .
Hai mắt Daniel đỏ lên, nhìn Hạ Tuyết khóc đau lòng như vậy, hắn vẫn cười cảm ơn, nghẹn ngào, nói: "Nhưng bảo bối à …… Nếu em đã trải qua hai ngày hai đêm, mỗi một phút, nghĩ một lần, nếu như trong lòng em thích nhất là người kia, nhưng người đó đã đi, đã chết, em phải làm sao? Khi em đã trải qua những đau khổ này, em sẽ phát hiện, trên thế giới này tất cả đều phản bội, có thương yêu hay không, đều không quan trọng nữa . . . . . . Em sẽ tha thứ cho người đó tất cả, tất cả, tất cả . . . . . . Chỉ cần người đó còn sống ... ....... Còn sống là tốt rồi. . . . . ."
Hai tay Hạ Tuyết che mặt, nước mắt lăn xuống, nhẹ giọng nức nở.
Hai tay Daniel nhẹ nắm vai Hạ Tuyết, cúi đầu cụng nhẹ lên trán cô, cảm nhận thân thể cô run rẩy, thở dài một hơi, nói: "Hai ngày nay, lúc anh đi tìm em, vượt núi băng đèo, đi qua rất nhiều gai gốc khó đi, anh nghĩ, nếu tìm được em, anh muốn ôm lấy em, hay là muốn hôn em, hay là muốn nhìn thấy em còn sống, rồi anh sẽ xoay người rời đi?"
Đôi mắt đẫm lệ Hạ Tuyết nhìn chằm chằm hắn . . . . . .
Daniel cười khổ, thâm tình nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh nói rồi, nếu có một ngày, em gặp được người em thích nhất, xin em vì hạnh phúc của mình mà xoay người rời đi . . . . . . Cho nên lúc đó, anh suy nghĩ, muốn cầu nguyện Thượng đế, nếu như em có thể còn sống, anh sẽ xoay người rời đi . . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lại run rẩy lăn xuống. . . . . .
Daniel mỉm cười, trong lòng đau xót nhìn cô, nói: "Nhưng lúc anh nhìn thấy người kia, em và hắn xuất hiện cùng một chỗ, một khắc kia, mặc dù anh nghe đau đớn xé lòng, mặc dù anh muốn xoay người rời đi, nhưng lại muốn khiến mình ích kỷ một lần, bởi vì rất muốn ôm em . . . . . . Muốn nhìn thấy em . . . . . ."
Hạ Tuyết khóc, té xuống đất, giấu mặt nức nở, nước mắt như thiếu đê lăn xuống . . . . . .
Daniel bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, ôm khẽ ôm thân thể Hạ Tuyết run rẩy đáng thương, thâm tình nói: "Bảo bối, cho tới bây giờ, đối với em, anh cũng chưa bất chấp tất cả, bởi vì anh muốn để cho em tự do lựa chọn, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy em đau lòng như vậy, anh muốn bất chấp tất cả dẫn em đi . . . . . . Xin tha thứ cho anh bất chấp tất cả . . . . . . Hãy đi theo anh đi. . . . . . bảo bối, đi theo anh đi. . . . . . Anh không đành lòng nhìn thấy em đau khổ . . . . . . Anh thề, đời đời kiếp kiếp, mặc kệ rơi vào mấy ngàn năm luân hồi, anh cũng nguyện ý, kiếp này phải có em . . . . . . Đi theo anh đi. . . . . . Đi theo anh đi. . . . . . Mặc kệ em có yêu anh, hay không yêu anh, xin em theo anh đi thôi. . . . . . Để cho anh chăm sóc cho em thật tốt . . . . . ."
Hạ Tuyết thất thanh khóc rống lên . . . . . .
Daneil cùng Hạ Tuyết đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt hắn không thể thay đổi, còn mang theo nụ cười cơ trí . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nhìn hai mắt cô ửng đỏ, vẻ mặt vẫn lộ ra kích động và u ám, ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe, Daniel mỉm cười, như không có gì, đỡ Hạ Tuyết ngồi vào chiếc bàn hình chữ nhật, nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Hai ngày nay, Hàn Tổng Tài vì vợ chưa cưới của tôi bận rộn trước sau, kế hoạch xây dựng khách sạn thế giới của chúng ta, tạm thời dừng lại, chuyện này vô cùng xin lỗi, nhưng hội nghị hiệp đàm nhà đầu tư, tôi sẽ đổ vào núi tiền, đã phân phó thư ký đi triệu tập hội nghị trực tuyến toàn cầu . . . . . ."
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Daniel, nghiêm nghị cười, nói: "Khó được người đồng bạn hợp tác như anh, thật sự vinh hạnh!"
Daniel mỉm cười ôm khẽ Hạ Tuyết, nhìn thẳng ánh mắt hắn, nói: "Đồng bạn là dùng để hợp tác với nhau, mà không phải cạnh tranh nhau, kế hoạch đầu tư lần này, tập đoàn Toàn Cầu sẽ bỏ ra 100 triệu đô, dự án khách sạn thế giới chúng ta sẽ mở rộng ra nhiều quốc gia!"
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Kiệt phát hiện ánh mắt anh trai có chút không ổn thỏa, không hiểu lắm, liếc mắt nhìn Daniel một cái.
Hạ Tuyết vẫn ở trong trạng thái yếu nhược và mờ mịt, lại nghe lần này đầu tư 100 triệu đô, cũng không khỏi nhìn Daniel.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh mỉm cười nhìn Daniel nói: "Đầu tư 100 triệu đô ? Như vậy đối với vốn lưu động của Toàn Cầu sẽ không bị ảnh hưởng sao?"
Daniel cười mê người, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Gia tộc tôi tác động tới toàn bộ mạch máu kinh tế châu Âu, tự nhiên không cần quan tâm đến vấn đề này, bất quá phải làm phiền Hàn Tổng Tài rồi, nếu vì chuyện này thua lổ . . . . . ."
Hàn Văn Hạo cũng cười nói: "Kế hoạch hợp tác khách sạn thế giới là hai gia tộc chúng ta cùng chung tâm nguyện, nếu anh đồng ý đầu tư 100 triệu đô, tôi tự nhiên tiếp nhận vụ án này. . . . . ."
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Về sau chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Hàn Văn Hạo cười nhẹ một tiếng, lại nhìn Hạ Tuyết.
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, không hiểu, nhìn Daniel.
Daniel không vẫn lên tiếng, chỉ nâng ly trà hớp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Trần lão lúc nảy đi ra, nói: "Trà ngon. . . . . . Đây là Long Tĩnh Tây Hồ thượng đẳng nhất . . . . . ."
"Nhìn cháu không giống người Trung Quốc, tại sao quen thuộc với trà như vậy?" Trần lão vừa đặt đĩa mì khoai tây cay, nhìn Daniel cười hỏi.
Daniel mỉm cười nói: "Mẹ cháu ở trung quốc có ba vườn trà ! nhưng sau khi xuất ngoại, đã chuyển vườn trà cho người khác! Cho đến bây giờ bà vẫn nhớ kỹ hương vị Long Tĩnh Tây Hồ! Lúc nảy cháu ngửi mùi Trà Hương, cũng đã cảm nhận kỹ thuật pha trà của Trần gia gia . . . . . ."
Trần lão nghe, cũng có mấy phần hăng hái nói: "Mẹ của cháu tên là . . . . ."
"Lam Anh!" Daniel nói.
"Lam Anh?" Trần lão nghe xong, bình tĩnh mỉm cười nói: "Tên rất dễ nghe!"
"Sau này, báo đáp ơn cứu mạng của ông với vợ chưa cưới của cháu, nhất định cháu sẽ cùng cha mẹ tự mình đến đáp tạ ông . . . . . ." Daniel lại nói.
"Nói sau đi ! Các cháu, ai tới đây giúp ông thức ăn? Văn Hạo, vậy thì cháu đến đây đi. . . . . ." Trần lão kêu Văn Hạo, Văn Hạo đứng lên, Văn Kiệt cũng đứng lên, cùng đi vào phòng bếp, Văn Kiệt tò mò nhìn anh cả hỏi: "Anh . . . . . . Tại sao lúc Daniel nói đầu tư cho chúng ta, phản ứng của anh lớn như vậy?"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Chú không cần hiểu! Bây giờ hắn muốn xuất tiền bạc để buộc chặt nhà chúng ta!"
"Hả?" Hàn Văn Kiệt bưng thức ăn, không hiểu nhìn anh trai.
Hàn Văn Hạo đang cầm món đậu hũ hành lá Hạ Tuyết thích ăn nhất, liếc mắt nhìn món ăn một cái, nói: "Hắn bỏ ra tiền bạc lớn như vậy cho chúng ta, chúng ta tất phải sẽ phải đưa ra phương án tương ứng, nếu phương án không kiếm được tiền, nhà chúng ta phải bồi thường tổn thất bọn họ! ! Rất có thể bởi vì 100 triệu đô này, hắn kiềm chế nhà chúng ta một thời gian rất lâu . . . . . ."
Hai mắt Hàn Văn Kiệt sáng lên, nhìn anh trai . . . . . .
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Bây giờ hắn đang khiêu chiến với anh . . . . . . Chú không cảm giác được sao? Hắn đã dự tính khiêu chiến với anh rồi !"
Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười một tiếng nói: "Daniel từ trước đến giờ ôn nhu tao nhã, em không ngờ . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, cũng lạnh nhạt cười nói: "Chú cũng nói, hắn là một thương nhân, hơn nữa lúc cha của hắn tranh cử, hắn là trợ thủ đắc lực nhất, phương án tranh cử, từng bước đều ở trong dự tính của hắn, anh hợp tác với hắn, rất hiểu rõ con người này, cơ trí tinh khôn đáng sợ. . . . . . Chỉ cần chú nắm không được vững, sẽ rất dễ dàng đi vào tay hắn, không ra được, mà bị hắn đổi khách làm chủ! !"
"Tại sao hắn muốn khiêu chiến với anh ?" Rốt cuộc, Hàn Văn Kiệt hỏi vấn đề mấu chốt !
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, đột nhiên cười một tiếng nói: "Chú không hiểu sao ? Chú luôn luôn thông minh, phân tích đến nơi!"
"Hạ Tuyết?" Hàn Văn Kiệt nhìn anh cả. . . . . ."Nếu như hắn khiêu chiến anh, bởi vì hắn biết anh phải cướp đoạt ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm hơi chớp một cái, nhìn đĩa đậu hũ ngon lành, nói. . . . . ."Tình yêu không có cách nào cướp đoạt!"
Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, lại nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Vậy kế tiếp, nên làm gì? Thật tiếp nhận hắn đầu tư vào sao?"
"Tại sao không nhận?" Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng mặt cười lạnh nói: "Chỉ 100 triệu đô, muốn trói buộc Hàn Văn Hạo anh sao ?"
"Nhất định phải cạnh tranh sao?" Hàn Văn Kiệt không hiểu, nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cười khẽ, nói: "Chú không cần hiểu, ở thương trường không có bạn bè, cũng không có kẻ địch, nếu như chú mất đi sức cạnh tranh, hoặc chú thiếu sức cạnh tranh, chú sẽ bị thay thế ! Hiểu chưa ? Anh cũng không tin tập đoàn Toàn Cầu có gần 100 triệu đô ! ! Hắn nhất định sẽ hùn vốn, chỉ cần hắn hùn vốn, anh sẽ có biện pháp ra tay phá vỡ phương án đầu tư của hắn !"
Hàn Văn Kiệt vô lực nhìn anh trai. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn em trai một cái, dịu giọng cười, nói: "Có phải cảm thấy rất mệt mỏi hay không? Chú luôn luôn bình tĩnh, anh là anh của các chú, một người chống đỡ sự nghiệp gia tộc lớn như vậy, nhưng mỗi ngày bị các chú kêu gào anh trai rất tàn nhẫn . . . . . ."
Hàn Văn Kiệt không nói gì nhìn anh trai. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói gì nữa, chỉ cầm đĩa đậu hũ trộn hành lá đi ra ngoài, Hàn Văn Kiệt đứng ở cửa phòng bếp, nhìn theo bóng lưng anh trai, thật ra biết hắn nhiều năm qua, vì gia tộc mà trả giá rất nhiều . . . . . .
Hàn Văn Hạo cẩn thận cầm đĩa đậu hũ trộn hành lá, giống như lơ đãng đặt vào trước mặt của Hạ Tuyết . . . . . .
"Đúng rồi! !" Hàn Văn Vũ vừa cầm chén, uống bát cháo nóng, hỏi: "Tối nay ngủ chỗ này sao ? Nơi này chỉ có hai gian phòng. . . . . ."
"Các cháu chia ra hai nhóm người ngủ hai gian phòng đi, ông cùng mấy đứa nhỏ nữa ngủ bên ngoài. . . . . ." Trần lão đành phải mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết vẫn nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng . . . . . .
Hàn Văn Vũ có chút rợn tóc gáy nói: "Tôi không muốn, tôi muốn ngủ cùng anh cả ! Tôi sợ cọp !"
Hàn Văn Hạo cau mày nhìn em trai nói: "Chú muốn ngủ với tôi sao ?"