Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 337: Chương 337: Hồng nhan tri kỷ




Bệnh viện!

Cẩn Nhu đang nằm trên giường bệnh, mơ màng, mê mẩn ngủ, Daniel ngồi bên sofa, xem kênh giải trí đang phát tin tức liên quan đến Hạ Tuyết và Hàn Tổng Tài, cùng người đại diện công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu tuyên bố, quở trách tờ tạp chí đăng tin không đúng sự thật, sau đó còn nói công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu đang chuẩn bị hồ sơ pháp lý kiện tờ tạp chí trên.

Sắc mặt của Daniel bình tĩnh xem xong, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Sophie đang bưng trà cẩn thận đi tới, đặt trước mặt của Daniel, nhẹ giọng, nói: "Tổng Tài, Hạ tiểu thư đã gọi điện thoại rất nhiều lần tới phòng làm việc để tìm ngài”.

Daniel không lên tiếng, tiếp tục xem kênh tin tức, đã chuyển sang tin tức kế tiếp, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm.

"Mẹ, đừng rời xa con, đừng rời xa con". Một giọng nói yếu ớt truyền đến.

Daniel và Sophie cùng quay đầu, thấy Cẩn Nhu đang nằm trên giường, trằn trọc trở mình, trong giấc ngủ, khẽ nức nở, Daniel liền đứng dậy, ngồi ở mép giường, nhìn kỹ hai mắt Cẩn Nhu khép chặt, nơi khóe mắt xuất hiện nước mắt, đôi môi khẽ run rẩy, nói: "Mẹ, đừng bỏ con, con rất sợ một mình, mẹ đừng bỏ con”.

Cô vừa khóc vừa đưa hai tay quơ quơ.

Daniel đành phải nắm bàn tay nhỏ bé của cô, giữ trong lòng bàn tay của mình, nhìn Cẩn Nhu dịu dàng nhỏ giọng nói: "Hi ……Cẩn Nhu, không sao, cô gặp ác mộng ………..”.

Cẩn Nhu tiếp tục nhắm mắt, lại kích động khóc: "Mẹ, đừng bỏ cona, mẹ đừng đi, đừng đi, mẹ…….." Cả người cô bật dậy, sau đó nhào vào trong ngực Daniel, khóc rống lên, nói: "Mẹ…… đừng bỏ con ……….đừng bỏ con ……..”.

Daniel sững sờ, ngây ngẫn ngồi đó, nhìn Cẩn Nhu trong ngực mình khóc rất đau lòng, hắn không nhịn được, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, vỗ vỗ vai của cô nói: "Cẩn Nhu, cô nằm mơ, bây giờ không có việc gì rồi. Tỉnh lại đi ? Không sao! ! "

Lúc này, Cẩn Nhu rốt cuộc từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa khóc, vừa ngẩng đầu lên, kích động nhìn Daniel, cô sửng sốt nói: "Anh vẫn luôn ở bên tôi hả? Anh không đi?".

Daniel nhìn Cẩn Nhu, mỉm cười nói: "Không đi, cô vì tôi mà đến, tôi làm sao có thể đi, tôi xin lỗi, bởi vì phải bồi Hạ Tuyết quay phim, cho nên để cho cô xảy ra chuyện như vậy nhưng lúc nảy bác sĩ đã tới, nói cô không sao, yên tâm đi".

Hốc mắt Cẩn Nhu đỏ lên, nhìn Daniel vừa mừng vừa sợ hỏi: "Là thật sao? Tôi không sao rồi, tôi có thể tiếp tục sống ?"

Daniel nghe cô nói vậy, hắn muốn cười, lại dịu dàng nói: "Là thật, cô không sao ……… hơn nữa tôi đã bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cô, tất cả đều tốt, không có việc gì".

Cẩn Nhu kích động, quên hết tất cả, nghiêng người ôm Daniel, mặt tựa vào bờ vai của hắn, khóc nói: "Cám ơn anh, rất cám ơn anh, cám ơn đã ở lại với tôi, không rời bỏ tôi".

Daniel chỉ đành phải cười, thở dài một hơi, nhưng vẫn khẽ đẩy người cô ra, quan tâm nói: "Trước hết, cô nên nằm nghỉ một chút đi, chờ một chút nữa, có thể xuất viện".

Cẩn Nhu mỉm cười nằm xuống, nhìn nét mặt hắn quan tâm, phát hiện hôm nay mình tới là vì chuyện của hắn, cô lập tức nói: "Ai nha, có phải vì chuyện của tôi mà anh bỏ lỡ liên lạc với Hạ Tuyết? Có lẽ anh nên đến Vườn trà thăm cô ấy đi, hiện tại cô ấy đang cần anh".

Daniel suy nghĩ, nhưng vẫn trấn an Cẩn Nhu, mỉm cười nói: "Cô nghỉ ngơi đi, chuyện của chúng tôi, chúng tôi sẽ giải quyết, đừng quan tâm".

Sophie nhận điện thoại xong, đi tới bên cạnh Daniel, nhỏ giọng nói: "Sau nửa giờ công ty Toàn Cầu công bố tin tức, lãnh đạo tòa soạn đã lên tiếng xin lỗi …………Sau đó, hỏi thăm một chút mới biết Hàn Tổng Tài nhúng tay vào giải quyết chuyện này, vợ chưa cưới của Hàn Văn Hạo đã chạy tới Vườn trà, cùng Hàn Tổng Tài xuất hiện trước mặt của phóng viên, nói rõ cảm tình của 2 người tuyệt đối không có vấn đề, sẽ không vì tờ báo nhàm chán mà làm ảnh hưởng tình cảm của nhau, hôn lễ sẽ tiến hành đúng hạn, từ tối hôm qua đến bây giờ, Hạ Tuyết vẫn không xuất hiện, tôi nghĩ, cô ấy đợi ngài".

Daniel rất bình tĩnh nghe Sophie nói, cũng không nói lời nào.

Cẩn Nhu nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhìn Daniel, lướt qua nụ cười lạnh.

*****

Trước cửa đền thờ vườn trà ! !

Sân khấu kịch được dựng lên giữa bầu trời xanh thẳm, màn trướng màu đỏ thẫm bay lượn trên không trung, giống như Thiên đường vừa tung tóe máu tươi!

Tiếng người sôi nổi! ! Rất nhiều thôn dân hóa trang thành diễn viên quần chúng, đứng trước sân khấu xem cuộc vui, đóng vai chủ vườn, cầm hạt dưa, ngược lại hình tượng có mấy phần giống !

Phó Thiên Minh đứng trước màn hình TV nhỏ, cầm bộ đàm, nhìn phía trước sân khấu, hô to: "Action! ! "

Một hồi chiêng trống vang lên "bang, bang", một tiếng đàn nhị vang lên, bức màn đỏ thẫm được kéo ra, một cô gái đã hóa trang, phất tay áo, nhẹ bước đi ra sân khấu, hai mắt mở to, cất giọng ngọt ngào, hát: "Con đường phía trước để người mòn mỏi, chiếc lá rụng rơi làm cho tim tôi nổi sóng, trăm hoa xinh tươi cũng không bằng một hồng nhan tri kỹ, cảm giác lạnh lùng khi chợt hiểu ra…………."

Hàn Văn Kiệt đứng trước sân khấu, sau khi nghe Hoa Đán hát câu: trăm hoa xinh tươi cũng không bằng một hồng nhan tri kỹ, hắn khẽ cười, tiếp tục chăm chú xem diễn kịch, trước khách sạn vẫn còn chật ních phóng viên, Hạ Tuyết không xuất hiện làm bọn họ phân vân, từ trước đến giờ Isha là một cao thủ lăng xê, vấn đề đã giải quyết xong, nhân cơ hội cô đang họp báo, nhà sản xuất cũng muốn thông qua phương pháp này để quảng bá bộ phim “Trà Hoa Nữ”, cho nên tất cả mọi chuyện đều phối hợp để Isha lăng xê, phóng viên xôn xao hỏi tại sao Hạ Tuyết không xuất hiện, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười, trầm mặc, rồi không ngừng thả ra tin tức, nói Hạ Tuyết sẽ xuất hiện ở tổ diễn kịch………. thế giới này là như vậy, chỉ cần bạn tuyệt đối thần bí, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hàn Văn Kiệt tiếp tục nghe trên sân khấu hát: "Chỉ chờ người ấy cùng sống chết bên nhau, khuôn mặt u sầu, mùa xuân không trở lại, một mình lẻ bóng …….." ánh mắt của hắn khẽ chớp lóe, đột nhiên trên vai bị người vỗ nhẹ, hắn quay đầu, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc nguyên bộ quần áo thể thao màu đen, đội mũ rộng vành, đầu tóc quăn rũ xuống trước ngực, đeo mắt kính đen thật lớn, trong tay cầm một củ khoai nướng đưa tới trước mặt của mình.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhận lấy củ khoai, vừa bóc vỏ, vừa nói: "Cám ơn cô, làm sao cô biết mà đến ?"

"Tất cả mọi người đã đi, ở khách sạn vô cùng buồn bực, đằng sau núi có khoai nướng, anh hai của anh và Kim Thắng Nguyên đang chơi đùa rất điên khùng, tôi không thấy anh, nên ra ngoài tìm, không nghĩ tới, anh lại ở chỗ này! " Hạ Tuyết mỉm cười nói.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười, im lặng ăn khoai lang, tiếp tục nhìn lên sân khấu xem vỡ tuồng “Tây Sương Ký”, dường như có chút say mê.

"Anh thích xem diễn kịch ? " Hạ Tuyết nhìn hắn kỳ quái cười hỏi.

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Tôi thích lời ca trong đó, ca từ đẹp, uyển chuyển ... tình cảm sâu sắc ……."

Hạ Tuyết không lên tiếng, tiếp tục ăn khoai nướng, thậm chí cắn cả vỏ, hắn nhìn thấy, liền lấy khoai lang trong tay cô, nói: "Bóc vỏ ra, vỏ đối với thân thể không tốt".

Hạ Tuyết quay đầu nhìn hắn đứng dưới trời xanh, dịu dàng trong gió, vẫn bình tĩnh và thong dong, trong lòng của cô có thật nhiều lời muốn nói, lại không dám lên tiếng, chỉ nhìn hắn cẩn thận bóc vỏ từng li từng tí.

"Tại sao Daniel tiên sinh không đến? " Hàn Văn Kiệt vừa bóc vỏ, vừa hỏi.

"………." Hạ Tuyết cúi đầu không lên tiếng.

Hàn Văn Kiệt bóc xong vỏ khoai lang đưa tới trước mặt của Hạ Tuyết, chậm rãi nói: "Nếu yêu mà lẫn trốn, hạnh phúc cũng sẽ lẫn trốn".

Hạ Tuyết nhận lấy khoai lang, vừa ăn, vừa nói: "Tôi có thể làm gì ? Hôm nay đã gọi 100 cuộc điện thoại, hắn cũng không nhận điện thoại của tôi, anh nói xem, nếu muốn giận tôi, thì nói với tôi là được, bạt tai tôi cũng được, hoặc lớn tiếng mắng tôi cũng được, nhưng hắn không nói lời nào, nhiều năm qua cho tới bây giờ cũng không có như vậy, trong lòng của tôi rất lo sợ, nhưng bây giờ tôi không có biện pháp".

Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói: "Chuyện này, mặc kệ đối với người nào cũng sẽ có đả kích".

Hạ Tuyết quay đầu không hiểu nhìn Hàn Văn Kiệt, sửng sốt hỏi: "Cái gì?"

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt đón gió, nhìn về phía trên sân khấu, cô đào hát phẩy nhẹ tay áo, trên sân khấu đi tới đi lui, trên đài dưới đài, trong diễn ngoài diễn, có một đám mây trắng tuôn ra, hắn chậm rãi hỏi: "Hạ Tuyết, nói cho tôi biết, sáu năm trước, cô từng có 1 đêm với người đàn ông kia, người đàn ông kia làm cô mang thai, có phải là anh cả tôi hay không ?"

Sắc mặt của Hạ Tuyết trắng bệch, tay mềm rũ, khoai lang rơi xuống đất, cô thở phì phò, căng thẳng nhìn Hàn Văn Kiệt, không dám lên tiếng.

Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn lên sân khấu, nhân vật chính đang diễn rất xúc động, trong nháy mắt, hắn nói tiếp: "Cho nên sáu năm trước, cô lựa chọn rời khỏi ba anh em chúng tôi ……….mà người buộc cô phải hạ quyết định là anh cả của tôi".

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, thở phì phò, ánh mắt xốc xếch.

Hàn Văn Kiệt quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết có chút căng thẳng cúi đầu, hốc mắt đầy nước mắt, hắn gật đầu xem như đã hiểu, tiếp tục xem kịch, nói: "Cho nên lúc đó, cô mới kiên quyết rời khỏi bệnh viện, rời bỏ tôi". (Ách, Akiệt quá thông minh)!

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, giải thích: "Không phải như vậy, tôi nghe trong bệnh viện bàn tán lời không dễ nghe, sợ ảnh hưởng đến hôn sự của anh và Mộng Hàm tiểu thư, tôi mới ……."

Hàn Văn Kiệt gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý, bình tĩnh hỏi tiếp: "Anh cả tôi biết Hi Văn là con gái của hắn không ?".

"Biết, mấy ngày trước hắn còn cảnh cáo tôi, không được lại gần các người, nhưng tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ Văn Vũ có cảm tình sâu đậm với tôi như vậy". Hạ Tuyết căng thẳng nói.

Ánh mắt Hàn Văn Kiệt chớp nhẹ, hỏi: "Nguyên nhân anh cả muốn cô rời khỏi tôi là vì cái gì?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.