"Không cần! Xe của tôi sẽ đến ngay! Cám ơn cô ! " Hạ Tuyết nhàn nhạt nhìn Tả An Na nói, cũng không nhìn lại người trong xe.
Hàn Văn Hạo ngồi ở sau xe, nghe cô nói như vậy, không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn phong cảnh phía trước.
Tả An Na nghe Hạ Tuyết nói vậy, có chút không biết làm sao nhìn Hàn Văn Hạo bên trong xe, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết cố gắng khuyên: "Hạ tiểu thư, bây giờ cũng không còn sớm nữa, lúc nảy tôi thấy cô không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, chắc có chuyện gấp, chúng tôi đưa cô một đoạn đường đi, coi như cô chờ xe từ nội thành tới đây, cũng phải mất một thời gian nhất định".
Hạ Tuyết không lên tiếng, nhưng có chút sốt ruột nhìn nhìn đồng hồ đeo tay đã gần 2 giờ rồi, cô khẽ cắn môi dưới, bên môi đau đớn, làm cho cô tỉnh táo, cô nhìn Tả An Na mỉm cười nói: "Thật sự không cần ...... không có việc gì, nhiều lắm cũng chỉ trễ một chút thôi, đến lúc đó tôi nói rõ một chút là được. Cám ơn mọi người, không làm phiền".
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết kiên trì như vậy, không biết làm sao, nhìn người trong xe.
Hạ Tuyết tiếp tục nói với Tả An Na: "Thật sự không cần, không làm phiền mọi người". Cô nói xong, nhẹ xoay người lại, sau đó tựa vào trên thân xe, lại đưa tay nhìn đồng hồ, phiền não cúi đầu, không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo hơi liếc mắt nhìn Hạ Tuyết trong kính xe, tựa vào bên cạnh xe, vẻ mặt lạnh lùng, nhớ lại sáu năm trước, buổi sáng trời đầy tuyết, cô dựa lưng vào mình, lau vết máu trên mũi, vô cùng đáng thương và bất lực.
Tả An Na nhìn thái độ của Hàn Văn Hạo, hiểu rõ, lập tức đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn cô nói: "Hạ tiểu thư, tôi thấy cô thật vội, không bằng lên xe đi ... ... mặc kệ giữa hai người có hiểu lầm gì, nhưng bây giờ không phải công việc quan trọng hơn sao ?
Hạ Tuyết không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu, nhìn đôi giày da của mình, khẽ cắn môi dưới, lúc này điện thoại di động vang lên, trong lòng cô đầy hi vọng cầm điện thoại alô một tiếng: "Xe đến chưa?”
"A ..... Cái gì xe đến ? " trợ lý ngạc nhiên hỏi: " Hạ Tuyết, bây giờ tôi đang ở chỗ tổ diễn kịch, Phó đạo diễn hỏi lúc nào cô mới đến hiện trường, ông ta muốn cô và chị Vãn Linh đối đáp kịch bản trước a!
Hạ Tuyết nghe vậy, căng thẳng, đứng thẳng người, vừa nghe đến Tiêu Vãn Linh, cô lập tức lo sợ hỏi: "Mọi người đã đến rồi hả ?”
"Ừm! Đã đến rồi ! Sau 12 giờ tối nay Kim Thắng Nguyên cũng đến, dáng vẻ nhiệt huyết hừng hực cùng trợ lý Trung Quốc chuẩn bị thịt nướng, chúng ta cũng chỉ thiếu có mình cô, cô mau đến đây! Phó đạo điễn không thích người đã trễ, đây là chuyện nổi tiếng trong giới giải trí a! mới lúc nảy chị Vãn Linh tỷ cũng đã nói, ngôi sao lớn luôn là người đến cuối cùng!" Trợ lý cũng có chút lo lắng nói, mặc kệ là ngôi sao lớn nào, chỉ cần vào tổ diễn kịch, bầu không khí này tương đối bận rộn đấy!
Trái tim Hạ Tuyết phanh thanh nhảy, không dám nói xe của mình bị hỏng trên đường, cái này người khác sẽ nói cô lấy cớ, cô nín thở nói: "Tôi .... tôi ...... tôi lập tức đến ngay ! ! Cô hãy yên tâm đi! Cô nói với Phó đạo diễn, tôi nhất định sẽ tới Vườn trà lúc 3 giờ đúng ! "
"Tốt! " Trợ lý nhanh chóng cúp điện thoại !
Hạ Tuyết cắn môi, nắm chặt điện thoại di động, sốt ruột không biết làm thế nào, cô có chút bất lực nhìn thoáng qua Tả An Na.
Tả An Na mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Đi thôi! Nhanh lên một chút, còn 50 phút nữa 3 giờ rồi! Chúng tôi cũng đi Vườn trà, cho nên rất thuận đường! Hơn nữa, dựa vào kỹ thuật lái xe của tài xế chúng tôi, tuyệt đối không có vấn đề! "
Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Tả An Na nói: "Các người cũng đi Vườn trà sao ?"
Tả An Na vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy ! Chúng tôi cũng đi Vườn trà! Là chuyện làm ăn, muốn đi thị sát địa điểm khai thác du lịch mới ! Có hành lý không ? mau cầm lên xe, đợi lát nữa xe tải của cô đến, tự nhiên sẽ xử lý chuyện xe hỏng".
Hạ Tuyết thật không có cách nào, chỉ đành bước nhanh tới phía sau xe, lấy rương hành lý của mình, cắn răng kéo ra ngoài, Tả An Na và tài xế tranh thủ lúc cô kéo hành lý, thu dọn một ít vật phẩm quý trên xe, đặt vào phía sau đuôi chiếc Rolls-Royce, Tả An Na mời Hạ Tuyết lên xe, nhưng Hạ Tuyết vừa mới đi tới trước cửa xe, cô đột nhiên nhớ đến cái gì, lại đi đến của mình.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết trong kính, nhoài vào trong xe thể thao của mình, cầm một hộp bánh ngọt, rồi vội vàng chạy tới, hắn không lên tiếng, mở tài liệu, nhìn số liệu trên tài liệu.
Hạ Tuyết thở ra một hơi, đứng ở cửa xe hé miệng suy nghĩ một chút, cắn răng cầm hộp bánh ngồi vào trong xe, ngồi xuống vị trí ấm áp, cũng biết chỗ này lúc nảy Hàn Văn Hạo mới ngồi, bây giờ hắn nhích qua bên kia, cô cũng không lên tiếng, biết bên cạnh có một người như thế là đủ rồi!
Tả An Na nhìn không khí giữa bọn họ rất không đúng, không dám lên tiếng, vội vàng đóng cửa xe lại, mình ngồi lên chỗ kế tài xế, quay đầu nhì tài xế nói: "Nhanh lên ! ! Đến Vườn trà! Hạ tiểu thư muốn 3 giờ phải đến nơi ! ! Không cần tới trễ! "
"Được ! " tài xế lập tức khởi động xe chạy thẳng phía trước! !
Chiếc xe lao đi như tên bắn ... .......
Hạ Tuyết cầm hộp bánh ngọt của mình, sắc mặt lạnh nhạt ngồi trong xe không nói lời nào.
Hàn Văn Hạo cúi đầu chuyên chú xem tài liệu, cũng không nói chuyện.
Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng xe chạy như bay về phía trước. Hạ Tuyết biết mình không bị đến trễ nữa, cả người thả lỏng, đầu tiên quay đầu nhìn phong cảnh dọc theo đường, lại thấy dãy núi xinh đẹp kéo dài, một thác nước khổng lồ rơi xuống, dưới khúc xạ ánh mặt trời, xuất hiện cầu vòng 7 màu, tròng mắt cô sáng lên, nhìn khung cảnh thần kỳ, vừa mở hộp bánh ngọt của mình.
Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay mặt nhìn thấy trong hộp có 50 cái bánh trứng, xếp thành vài hàng, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên, Hạ Tuyết đã cầm một bỏ vào trong miệng.