Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 514: Chương 514: Lợi thế




Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi ra sân nhà họ Hàn, ngay sau đó, điện thoại di động vang lên, hắn nhanh chóng cầm điện thoại di động, nghe điện thoại —— "Ừm!"

Hứa Mặc và Nhậm Phong nhanh chóng chạy vào rừng núi, gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo nói: "Chúng tôi ở gần đỉnh núi, phát hiện ra dấu hiệu khả nghi liên quan với Hi Văn tiểu thư!"

Hàn Văn Hạo lập tức dừng lại, mặt ngẩng mặt lên, nhanh chóng nói: "Ở nơi nào?"

Hứa Mặc nhanh chóng nói địa điểm, ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe lên, lập tức ngồi lên xe, nhanh chóng lái xe, phóng thẳng ra bên ngoài, hắn vừa nắm chặt tay lái, vừa căn dặn hai người bọn họ, nói: "Nghe cho kỹ, tôi đã cùng Yamamoto Ichirou làm giao dịch! Hắn muốn tôi đích thân đi dẫn Hi Văn, nhưng hắn cần chính là mạng của tôi, cũng không thể liên lụy mạng của Hi Văn !"

Hứa Mặc lập tức dừng bước lại, hai mắt phát ra sát khí nói: "Muốn mạng của Hàn tiên mạng sao ?"

Hàn Văn Hạo nhanh chóng lái xe, lao xuống đường núi, xông qua từng đèn đỏ nói: "Mặc kệ tánh mạng của tôi thế nào, mặc kệ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ quan trọng nhất của các người là bảo vệ Hi Văn an toàn! ! Mắt nhìn thấy những thứ khác, đều không liên quan các người! Nhanh chóng tranh thủ thời gian chúng ta rút lui ra khỏi thời gian, tìm ra Hi Văn! ! Đây là mệnh lệnh cuối cùng tôi cho các người !"

Ánh mắt Hứa Mặc đau lòng, nhanh chóng chợt lóe, nhưng vẫn nặng nề gật đầu!

Hàn Văn Hạo nhanh chóng căn dặn: "Hôm nay bọn họ mang Hi Văn làm lợi thế trao đổi với tôi, trước khi tôi chưa chết, Hi Văn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng để tránh kinh động nhiều người, đề phòng bọn họ giết con tin! Thông báo mọi người cẩn thận tiếp cận! Mặc Nhã và Hạo Vũ là người hiểu Hi Văn nhất, lập tức thông báo bọn họ phối hợp với các người!"

"Dạ!" Hứa Mặc lập tức cúp điện thoại, đi theo Hàn Văn Hạo nhiều năm, tự nhiên hiểu tính tình của hắn, tranh thủ thời gian quan trọng hơn, đây là sự a ăn ý giữa đàn ông với nhau ! !

Trong căn phòng nhỏ tối tăm!

Hi Văn nuốt cổ họng khát khô, nằm trên sàn nhà ướt lạnh, hai mắt thật to nhìn chằm chằm, nhìn mấy người xấu xa trước mặt, mọi người vừa ngậm thuốc lá, vừa đánh bài tú lơ khơ, cô bé nín thở, cảm giác tay mình và sợi dây ngâm trong vũng nước lạnh, hơi lỏng mềm ra, cô bé dựa vào trí nhớ, lúc người đàn ông đáng sợ đó buộc chặt hai tay mình thì cột nút thắt dưới cổ tay, cô bé mím chặt cái miệng nhỏ, cầm móc lon coca, lúc nảy, thừa dịp bọn họ không chú ý, ở trong nước mài nhọn thật lâu, bây giờ cảm thấy dường như sợi dây đã mềm, liền cẩn thận kéo cái móc lon, không ngừng kéo tới kéo lui cắt sợi dây mềm!

Người đàn ông vừa đánh bài tú lơ khơ, vừa lạnh lùng quay đầu lại, Hi Văn lập tức nhắm mắt, cố giả vờ khó chịu hôn mê, người đàn ông quay lại tiếp tục đánh bài!

Hi Văn giương ra mắt to, vẫn cầm móc kéo, cẩn thận cắt sợi dây trên cổ tay mình, vừa ngạc nhiên nghĩ, người dám bắt cóc mình, khiêu chiến với người của PA¬PA và cha, nhất định rất lợi hại mới phải, tại sao thoạt nhìn tất cả đều là các ông chú hạ lưu, vừa mới nghĩ xong, cửa “phịch” một tiếng mở ra, một nam, một nữ, mặc áo bó sát người màu đen, trên tay cầm súng máy, lập tức bóp cò, không đợi mấy người đàn ông trên bàn phản ứng, cũng đã nâng súng máy quét loạn một hồi!

"A ——" trong căn phòng nhỏ vang lên từng trận tiếng kêu tàn nhẫn đáng sợ, giống như linh hồn bị xé nát, vô cùng đáng sợ!

Hi Văn trơ mắt nhìn tất cả các ông chú xấu xa trước mặt của mình mới lúc nảy sống sờ sờ, giờ máu me kinh khủng, văng tung tóe ngã xuống, một cơn buồn nôn tràn lên miệng cô bé, tâm hồn nhỏ bé, thoáng qua bóng ma đáng sợ trong đời, bị sợ đến nước mắt rơi xuống, nhất thời nghẹn ngào, đã nhìn thấy một nam một nữ đáng sợ kia, xách theo súng máy, từng bước từng bước đi tới trước mặt của mình, ánh mắt như từ địa ngục nhìn chằm chằm mình.

Hi Văn bị hoảng sợ trừng to mắt, cầm móc kéo, nắm chặt trong tay, nhìn lên nam nữ trước mặt, trái tim phanh phanh nhảy, nước mắt tí tách rơi xuống đất!

Cô gái đột nhiên dùng một giọng nói lạnh lùng rất đáng sợ, tiếng trung không quá thuần thục, trừng mắt nhìn cô bé con, nghi ngờ nói: "Mắt nhìn thấy một màn tàn nhẫn, lại có thể bình tĩnh nhìn chằm chằm người như vậy, hừ, cũng không rên một tiếng! Quả nhiên là con gái của Hàn Văn Hạo!"

Cô ta vừa nói xong, liền đưa giày màu đen, đá trên đầu Hi Văn một cái, máu tươi từ lỗ tai chảy ra, trên đỉnh đầu, tê tê xé rách, ánh mắt Hi Văn đau đớn, ửng đỏ, nhưng vẫn không rên một tiếng, mặc cho nước mắt lăn xuống!

"Thời gian không nhiều lắm, đem nó đi! Tin chắc bọn họ sẽ rất nhanh tìm tới nơi này!" Người đàn ông đêm qua trói Hi Văn vừa nói xong, cũng đã lạnh lùng nắm chặt bả vai nhỏ của Hi Văn, túm cả người cô bé, bước nhanh đi ra ngoài! !

Rốt cuộc, Hi Văn bị nắm ra khỏi phòng nhỏ, chợt cảm thấy ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, cô bé lập tức cau mày, rốt cuộc thấy rõ mình đang ở bên hồ mênh mông bát ngát, khắp nơi là rừng núi trùng điệp, còn có các loại tiếng kêu của chim muông, cô bé trợn to hai mắt thì cũng đã bị ông chú trước mặt nhét cả người mình vào một rương gỗ, cô bé trơ mắt nhìn ông chú, cầm nắp rương, đậy lại!

Nhất thời tất cả mọi thứ xung quanh, bắt đầu tối tăm, may nhờ ngang cái rương có một khe hở rất lớn, cô bé thở phì phò, nắm chặt thời gian, càng không ngừng cắt sợi dây trong tay mình, cảm thấy ông chú đó đã lấy ra cây đinh, đóng vào một góc nắp rương, cô bé nhớ kỹ vị góc nắp rương bị đóng, nhanh chóng cắt sợi dây trong tay mình, nghĩ tới cha và PAPA sẽ rất nhanh phái người tới cứu mình, cho nên hiện tại nhất định mình phải sống sót, nếu cô bé có thể chạy trốn thành công, biến mất hơn nửa ngày, như vậy cha phát hiện không thấy mình, không có lợi thế đàm phán, sẽ nghĩ đến việc mình đào thoát, cha sẽ đối phó những người xấu này trước, khi đó, mình im lặng trốn trong một cái góc nhỏ, nhất định cha và PAPA có thể thành công tìm được mình!

Cô bé nghĩ đến đây, cố nhịn cổ họng khát khô, cả người đau đớn, điên cuồng cắt sợi dây trên tay mình, rốt cuộc lúc xe hơi lắc lư, phát hiện dây trói trên hai tay của mình, đột nhiên nới lỏng, hai tay sưng húp, máu lưu thông khắp toàn thân, cô bé thở phào nhẹ nhõm, lập tức quỳ gối trong cái rương, nhìn xe vẫn chạy dọc theo bên hồ, cô bé không nói gì, nhớ một góc nắp rương không bị đinh đóng lại, dùng phần lưng và bả vai của mình, cố sức đẩy lên trên ! !

Mỗi đẩy một cái, nhớ tới nét mặt mẹ mỉm cười và rơi lệ, ôm chặt mình lúc đêm khuya, nói với mình: "Hi Văn a —— Mặc dù con không có cha, nhưng con phải tin tưởng mẹ, mẹ yêu con nhất, sau này, mỗi ngày, mẹ sẽ luôn cố gắng vì con, nhất định cha cũng yêu con, có một ngày, chúng ta cố gắng —— để cho con hạnh phúc ——"

Cô bé nhớ tới lời của mẹ, nghĩ người trong nhà có thể rất lo lắng, nén nước mắt, và đau đớn, ngậm chặt miệng, không ngừng dùng bả vai nhỏ của mình, đẩy lên trên! ! Một lần, lại một lần! !

Mỗi lần cô bé đẩy lên, nắp rương được nới lỏng một chút, liền kéo sợi dây, nhét vào khe hở đã được nới lỏng, vẫn tiếp tục đẩy lên trên, rốt cuộc, “kịt” một tiếng vang lên, cuối cùng Hi Văn trong rương, đẩy nắp rương ra, nhất thời trước mắt sáng bừng lên, gió mát mẽ!

Người đàn ông cầm tay lái, hai mắt chợt lóe lên nghi ngờ, lạnh lùng nói: "Tiếng động gì vậy ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.