Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 477: Chương 477: Nụ hôn tình nhân




Trầm Ngọc Lộ không hài lòng nhìn hắn, quyến rũ cười, chậm rãi nói: "Vậy anh không bị tôi hấp dẫn sao?"

Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, ánh mắt chớp một cái.

Trầm Ngọc Lộ nhìn hai tròng mắt của hắn đầy thâm thúy, hấp dẫn, đột nhiên giương nhẹ khóe miệng cười một tiếng nói: "Nghe nói Hàn Tổng Tài có yêu cầu rất cao đối với phụ nữ bên cạnh? Trong thành phố có người đã từng vì tình yêu "Ngọc Hồ Điệp" của anh mà làm đề tài tán gẫu cho giới thượng lưu ? Sau khi tôi về nước, nghe được truyền thuyết hay như vậy, tôi sớm . . . . . Đối với anh. . . . . có lòng say mê truyền thuyết thật sâu. . . . . "

Hàn Văn Hạo chớp mắt liếc nhìn cô ta, nói: "Xem ra, cô đối với chuyện của tôi vô cùng quan tâm."

"Không. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ không cam lòng, cười nói: "Tôi chỉ rất quan tâm truyền thuyết về anh . . . . . .”

Cô ta vừa mê ly nhìn hắn? Vừa nhẹ nhàng cất bước đi tới trước quầy rượu, lấy ra hai ly rượu đỏ, quyến rũ xoay người, nhìn hắn nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ ra, thời đại hiện nay, vẫn còn nhân vật hiển hách như thế? Yêu cầu nữ sinh phải trong trắng, tay cầm Ngọc Hồ Điệp mới có thể đi gặp anh ? Tôi nghe thật sự có cảm giác kinh ngạc sâu sắc. . . . . . Nhưng đã nhiều năm qua, tình yêu của Hàn Tổng Tài và Dạ Thiên Thiên hết sức say đắm, nghe nói anh vì cô ấy mà hủy bỏ truyền thuyết "Ngọc Hồ Điệp"?

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một tia sáng kỳ dị, nhìn cô ta, thâm trầm mở môi mỏng, nói: "Cô nghe được rất nhiều chuyện, nhưng cô lại nghe sót một người. . . . . .”

"Hả?" Trầm Ngọc Lộ kỳ quái ngẩng đầu lên? Vừa đặt ly rượu xuống, vừa nhìn hắn mỉm cười nói: "Còn ai nữa ?”

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe? Nhìn Trầm Ngọc Lộ, mê đắm, nói: "Hạ Tuyết!

Trầm Ngọc Lộ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Văn Hạo, sau đó không nhịn được cười, nói: "Hạ Tuyết? Cô ấy nhưng. . . . . .

"Từng có quá một đoạn nhân duyên. . . . . ." Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Trầm Ngọc Lộ, nói: "Sáu năm trước, hai cô gái cùng sau xuất hiện trong cuộc đời của tôi, những người khác, cũng chỉ là đồ bỏ đi!”

Trầm Ngọc Lộ giật mình nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ, Hàn Tổng Tài là một người trên cao với không tới, người đàn ông giống như một ông vua, cho tới bây giờ cũng không đặt phụ nữ vào trong mắt, không nghĩ tới, sáu năm trước, anh đã từng có hai vị nữ vương trong giới giải trí, trước sau ở chung một chỗ. . . . . ."

Hàn Văn Hạo lại chớp mắt, lộ ra hơi thở cuồng ngạo, nói: "Trong cuộc đời, dù sao cũng phải có một, hai người có thể làm đưa tới cho mình cảm giác . . . . . cái này không có liên quan gì đến địa vị ở trên cao. . . . . ."

Trầm Ngọc Lộ lại nở nụ cười quyến rũ, nhìn Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Hàn Tổng Tài. . . . . . anh còn có mặt chân thật, hãy để tôi. . . . . ."

Cô ta nói xong, cầm chai rượu đỏ, cúi đầu cười khẽ, hai tròng mắt lộ ra mập mờ và ngọt ngào.

Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn cô ta, từng bước, từng bước đi về phía cô ta, thậm chí đi tới trước quầy rượu? khoảng cách càng lúc càng đến gần nhìn cô ta.

Trầm Ngọc Lộ vừa rót rượu, vẻ mặt ửng đỏ, vừa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, dịu dàng hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Hàn Văn Hạo âm trầm nhìn cô ta, hai tròng mắt không che giấu chút nào, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh đã từng xé rách, đóa hoa "Hồng đen" xâm phía mông trái, thân thể lúc phát ra hấp dẫn, đóa hoa hồng đen này dường như nhuốm máu, đây là một loại hình xâm đặc biệt, trên thế giới không có mấy người có thể thử hình xâm này. . . . . . ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ đã nâng ly rượu, giớ về phía Hàn Văn Hạo, mỉm cười, nói: "Hàn Tổng Tài. . . . . . Nghe nói anh thích Xích Hà châu, nhưng hôm nay có thể uống với tôi một ly "Edinburgh" Pháp, 85 năm "Xà Long châu" ? Nó không có mùi thơm kỳ dị của Xích Hà Châu, cũng không có phẩm chất của Lệ Châu? Mùi vị vô cùng đặc biệt. . . . . ."

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhàn nhạt nâng ly rượu? đối đãi với phụ nữ, hắn luôn kiêu ngạo và bá đạo, cũng không tính toán gì, phụ nữ trong cuộc đời của hắn, tất cả đều là đồ chơi tung bay dưới bầu trời màu hồng. . . . . . hắn nhìn cô ta, nhẹ nhàng lắc ly rượu, nghe mùi rượu đặc biệt, liếc mắt nhìn dịch rượu giống như viên bảo thạch đổi màu đọng lại, nhẹ nhàng đung đưa trong ly, sau khi chờ cho dịch rượu đỏ tỏa ra không khí, tao nhã, hấp dẫn nâng ly rượu, mút nhẹ một ngụm rượu đỏ, nhấp nhẹ rượu dịch trên môi, cũng không đưa ra lời bình luận, không lên tiếng.

Trầm Ngọc Lộ nhìn Hàn Văn Hạo, nâng nhẹ ly rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ, mỉm cười nói: "Nghe nói Hàn Tổng Tài là cao thủ phẩm rượu? Loại rượu nào cũng không qua mắt anh, đối với rượu nổi tiếng này, Hàn Tổng Tài vẫn không thể hài lòng ?"

Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, hơi nụ cười, trầm giọng nói: "Tôi nhìn rượu và phụ nữ giống nhau. . . . . . loại phụ nữ làm cho tôi nhớ đến cô ta, cũng không có nhiều. . . . . . Càng không cần nói đến việc nếm rượu, nhất định tôi sẽ phản ứng ngay . . . . . Chẳng qua hôm nay, tôi không say rượu, cũng không thể đánh giá . . . . . ."

Trầm Ngọc Lộ mỉm cười, khẽ cắn môi, dịu dàng nói: "Anh hư. . . . . . Bất quá tôi thích rượu này, bởi vì. . . . . . Nó còn có một cái tên rất cảm động. . . . . ."

"Hả?" Hàn Văn Hạo nhìn cô ta.

Trầm Ngọc Lộ chớp mắt quyến rũ, dịu dàng nói: "Nụ hôn tình nhân. . . . . ."

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ.

Trầm Ngọc Lộ đặt chai rượu xuống, chậm rãi vòng qua quầy rượu, đi tới trước mặt của hắn, đưa bàn tay thon ra, xoa lồng ngực của hắn, nhón gót chân, sát gần mặt của hắn, phát ra hấp dẫn và mập mờ nói: "Anh. . . . . . Không có nếm thử mùi rượu trên môi tôi?"

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Trầm Ngọc Lộ, chậm rãi vươn tay véo nhẹ cằm của cô ta, nâng mặt của cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, một đôi mắt phượng quyến rũ, sống mũi cao, đôi môi hấp dẫn không chê vào đâu được . . . . .

Rốt cuộc, Trầm Ngọc Lộ nhắm hai mắt lại, lông mi giả bao trùm mí mắt dưới. . . . . .

Hắn nhìn cô ta, vẫn cúi đầu như chuẩn bị hôn lên môi của cô ta.

Cô ta nhắm mắt, đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi quyến rũ bên trong đang uốn lượn vòng quanh.

Môi mỏng Hàn Văn Hạo chỉ sâu kín dừng trước môi của cô ta, cách một kẽ hở thật nhỏ, nhưng hắn lại khẽ nhếch khóe miệng cười một tiếng, tay buông cằm của cô ta ra, cả người cũng chậm rãi buông lỏng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng, xoay người rời đi. . . . . .

Trầm Ngọc Lộ sửng sốt, mở mắt, nhìn Hàn Văn Hạo rời đi, hai tròng mắt cô ta nhấp nháy, nhìn chòng chọc bóng lưng của hắn giống như một ông vua, biến mất trước cửa, cô ta tức giận trừng mắt, nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển . . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.