Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 320: Chương 320: Oan gia ngõ hẹp




Vườn trà trên đỉnh núi có một khu nghỉ mát, đây vốn là người chủ Vườn trà xây dựng, nhưng hai năm trước, liên tục bị khô hạn, Vườn trà thu hoạch không tốt, lúc xây khách sạn, cũng không có kế hoạch mở rộng hệ thống, cho nên tình huống cũng càng ngày càng xấu, nhưng bởi vì năm nay mưa liên tiếp, Vườn trà cũng từ từ bắt đầu chuyển biến tốt, cho nên khi Hạ Tuyết kéo rương hành lý, đi dọc theo khu nghỉ mát bước lên bậc thang gỗ, vừa nhìn thấy Vườn trà mênh mông bát ngát, lá xanh tươi, in vào đáy mắt, cô mỉm cười hít sâu, tiếp tục bước lên bậc thang.

Đại sảnh khách sạn!

Các nhân viên tổ diễn kịch “Trà Hoa Nữ” đang bận rộn từ trong ra ngoài, giám chế đang thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho tất cả diễn viên chính, bởi vì khách sạn này chỉ là khu nghỉ mát bình dân, các thiết bị không bằng với khách sạn trong thành phố, vì vậy đạo diễn phải sắp xếp cho các ngôi sao lớn ở phòng VIP cao cấp nhất, mà phong cảnh của năm phòng VIP là tốt nhất, bao gồm phòng của đạo diễn, Tiêu Vãn Linh, Kim Thắng Nguyên và Hạ Tuyết, còn lại là phòng của các ngôi sao theo thứ hạng, như vậy mà tính tiếp, giám chế phát hiện nếu tất cả nhân viên tổ diễn kịch phải ở trong khách sạn trong thời gian dài, ước chừng tiêu tốn hơn 10 triệu, sau đó thuê một địa điểm nào đó trong Vườn trà, cũng tốn gần 10 triệu, tiêu tốn một khoản tiền, đầu của giám chế phình to, bởi vì quay bộ phim này, kinh phí cũng chỉ có 300 triệu, cho nên giám chế giống như một con bọ chó, ở trong đại sảnh khách sạn chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn.

Niệm Niệm và Chí Tú, hai trợ lý thân cận của Hạ Tuyết, vẻ mặt sốt ruột đứng trước cửa đại sảnh khách sạn, khổ sở chờ đợi Hạ Tuyết, bọn họ vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa quay đầu nhìn Phó Thiên Minh đang cùng một vài nhân viên tổ diễn kịch kể chuyện về cây trà, Phó Thiên minh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên ngoài khoác một cái áo chẽn len màu bạc, mặc quần dài xám nhạt, tóc tai gọn gàng, đeo mắt kính, nhẹ cúi người, vô cùng kiên nhẫn giơ nhẹ tay, giải thích cho một vài nhân viên tổ diễn kịch: Trong “Trà Kinh”, Lục Vũ đã từng nói "Trà chi ẩm, phát hồ Thần Nông Thị". Theo truyền thuyết cho rằng trà có nguồn gốc từ Thần Nông, cũng có ý kiến khác, có người cho rằng trà xuất hiện trong một lần tuần thú phương Nam, vua Thần Nông vô tình uống một nồi nước đun sôi có lá cây trà rơi vào. Ông uống rồi khen là trà "làm cho cơ thể phấn chấn, tinh thần thoải mái, sáng suốt, lấy kinh nghiệm của vua Thần Nông nếm thử một trăm loạo thảo mộc trong quá khứ, phán đoán nó là một loại thuốc, đây là có liên quan đến nguồn gốc uống trà của người Trung Quốc. Có cách nói khác thần kỳ hơn, chính là theo truyền thuyết, Thần Nông có một cái bụng thủy tinh, chúng ta có thể từ bên ngoài bụng của ông ta, có thể nhìn thấy rõ thức ăn ngọa nguậy ở trong dạ dày, cho nên khi ông ta nếm trà thì phát hiện trà di chuyển khắp nơi trong bụng, tra tới tra lui, đem dạ dày tẩy rửa sạch sẽ, vì vậy Thần Nông gọi loại thực vật này là "Tra", sau đó chuyển thành chữ "Trà" và trở thành nguồn gốc của trà".

"Nhưng loại chuyện như thế cũng chỉ là truyền thuyết thôi". Phó Thiên Minh cười tựa vào trên ghế sa lon nói rõ tình huống, sau đó nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ, đã 3 giờ đúng !

Tiêu Vãn Linh và Cẩn Nhu ngồi một bên, cùng nhau khẽ mỉm cười.

"Đạo diễn! ! Hạ Tuyết đến rồi! ! " Niệm Niệm và Chí Tú đột nhiên vui mừng nói!

Phó Thiên Minh vừa nghe, mỉm cười từ trên ghế sa lon xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết kéo rương hành lý, thở hổn hển vội vã chạy vào, đầu đầy mồ hôi, tóc dính trên trán, đôi môi khô khốc, cổ họng khát khô, nhìn đạo diễn nhận lỗi nói: "Trời ạ, tôi không có đến trễ chứ ?”

Phó Thiên Minh đột nhiên cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Nhìn đi, Tiểu Trà của chúng ta đã tới.

Tất cả mọi người xôn xao vỗ tay.

Hạ Tuyết cũng vô cùng khiêm tốn khom lưng chào hỏi mọi người, mỉm cười nói: "Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi suýt chút nữa đã tới trễ".

"Không có gì ! Trước hết để cho trợ lý thu dọn hành lý của cô đi, tới đây bàn lại tình huống thay đổi trong kịch bản". Phó Thiên Minh cười nói.

"Được ! " Hạ Tuyết đem hành lý giao cho Chí Tú, rồi cùng Niệm Niệm đi đến trước sa lon trong đại sảnh khách sạn, đầu tiên mỉm cười, kính trọng chào hỏi Tiêu Vãn Linh: "Vãn Linh tỷ! "

Tiêu Vãn Linh vẫn cho là không nghe thấy cô nói, nâng ly trà lên, uống một ngụm, Hạ Tuyết nhìn bà ta một cái, không nói nữa, quay đầu lại nhìn Cẩn Nhu một cái, Cẩn Nhu im lặng nhìn cô cười khích lệ, Hạ Tuyết cũng mỉm cười ngồi trên ghế sa lon, Niệm Niệm lập tức đem kịch bản đã thay đổi đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, Hạ Tuyết lập tức mở kịch bản ra, cẩn thận xem.

Phó Thiên Minh đối với cả đám diễn viên xin lỗi nói: "Xin lỗi các vị, bởi vì tối hôm qua tôi và nhà biên kịch có cùng nguồn cảm hứng, cho nên quyết định sửa đổi khúc dạo đầu kịch bản, nhưng nội dung sửa đổi không nhiều lắm, đối với các vị không ảnh hưởng nhiều lắm, mấu chốt đặt ở nhân vật Tiểu Trà! "

Hạ Tuyết lắng nghe, cẩn thận gật đầu nói: "Tôi biết rồi". Cô vừa lật kịch bản vừa nhìn nhân vật do Kim Thắng Nguyên diễn xuất trong kịch bản cũng có thay đổi, cô vừa lật kịch bản vừa nhìn đạo diễn nói: "Đạo diễn Kim Thắng Nguyên đâu ?"

Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Tối hôm qua chúng tôi đã tới rồi, đã thương lượng xong tác phẩm, hắn vì rất ưa thích thịt nướng kiểu Trung Quốc, nên đến trà trang nghỉ ngơi, cùng một vài nhân viên tổ diễn kịch nướng thịt !"

"Tối hôm qua mọi người đã tới rồi sao ?" Hạ Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía Niệm Niệm!

Mặt của Niệm Niệm đỏ lên, không dám lên tiếng, là Isha cảm thấy Hạ Tuyết không cần thiết đến sớm, nên không thông báo cho cô.

"Ừm! " Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Vãn Linh tỷ sáng nay đến! "

Hạ Tuyết giật mình, sau lưng có chút lành lạnh, miễn cưỡng cười nói: "Nói cách khác, tôi là người đến cuối cùng".

"Hơn nữa còn trễ nhất đấy! Sáng sớm hôm qua Cẩn Nhu đã tới rồi, tự mình đến cửa hàng trà, trà trang, nhà nghỉ đi làm quen hoàn cảnh địa lý, học hỏi kỹ thuật và tay nghề hái trà với các công nhân ! " Tiêu Vãn Linh nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, nhướng mày nói.

Vẻ mặt của Hạ Tuyết nóng lên, không biết nên nói gì cho phải, chỉ cười gượng, cắn chặt môi dưới, cúi đầu không lên tiếng.

Phó Thiên Minh nhìn thấy bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, vỗ nhẹ bả vai của cô cười nói: "Thả lỏng một chút, thả lỏng mọi thứ sẽ dễ dàng nắm giữ, bởi vì mấy cảnh quay đầu của chúng ta cũng không có nhằm vào phương diện này, cho nên cô không cần quá chú ý, vốn là muốn nói trước để cho mọi người học tập, nhưng vì lịch trình của mọi người tương đối chật kín, tôi chỉ nghĩ, chúng ta có thể có chút thời gian ở cùng tổ diễn kịch, mọi người cũng có thể thừa dịp này học hỏi, tôi tin tưởng các vị hiểu nhau và tiếp nhận nhau".

Hạ Tuyết lắng nghe, ngẩng đầu lên liếc mắt cám ơn nhìn Phó Thiên Minh.

"Đạo diễn, Hàn Tổng Tài tới". Đột nhiên Giám chế đi tới bên cạnh Phó Thiên Minh nói: “Hiện tại hắn là chủ Vườn trà này, chúng ta phải đi chào hỏi một chút! "

"Ồ, được! " Phó Thiên Minh tức mỉm cười đứng dậy, Hạ Tuyết đã thấy đám người Hàn Văn Hạo cùng với các vị lãnh đạo cấp cao đi bộ vào khách sạn, lập tức tất cả nhân viên tổ diễn kịch, nhất là những người mắc chứng ảo tưởng, vừa nhìn thấy Hàn Văn Hạo, vẻ mặt lập tức đỏ bừng, hôm nay Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu bạc, đeo cà vạt màu trắng, hoa văn đường viền cổ áo trước ngực cùng màu, vô cùng phong độ mê người, dáng vẻ nghiêm nghị xuất hiện đại sảnh, làm cho khung cảnh ở đại sảnh khách sạn đang rối ren, lập tức ánh sáng rỡ, ngay cả các nhân viên trước hiện trường, lúc nảy còn say mê Kim Thắng Nguyên, hiện tại vừa nhìn thấy Tổng Tài đẹp trai đến mức này, tim mọi người cũng đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai !

Phó Thiên Minh và Giám chế cùng đi tới, bắt tay với Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo cũng lấy tư thế ông chủ, mỉm cười nhìn bọn Phó Thiên Minh, nói: "Hi vọng mọi người ở nơi này vui vẻ".

"Cám ơn! " Phó Thiên Minh mỉm cười tháo mắt kính xuống, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Lần này tổ diễn kịch chúng tôi đến tương đối đông, chỉ sợ quấy nhiễu khách sạn, nếu như chúng tôi có làm sai chỗ nào, kính xin cậu tha lỗi cho ! "

"Quá khách khí! Lẽ ra chúng tôi cung cấp dịch vụ thật chất lượng mới phải! " bởi vì em trai của Hàn Văn Hạo ở trong giới giải trí, cho nên nói chuyện với đạo diễn, cũng nể nang vài phần.

"Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu nữa ! " Thiên Minh mỉm cười gật đầu chào.

"Gặp lại sau ! " Hàn Văn Hạo mỉm cười nói xong, muốn xoay người trở về phòng khách sạn trước, lại nghe Phó Thiên Minh nhìn nơi xa nói: " Hạ Tuyết! Mau về phòng nghỉ ngơi một chút, mười lăm phút sau, Thắng Nguyên sắp đến phòng đối đáp kịch bản với cô ! "

Hàn Văn Hạo lắng nghe, hơi dừng chân, mặt hơi nghiêng.

Hạ Tuyết “a” một tiếng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đứng lên.

Cẩn Nhu nhìn bộ dáng của cô, mỉm cười, tỏ ý tốt nói: "Hạ Tuyết, có muốn tôi trở về phòng cùng cô không ?"

"Không cần" Hạ Tuyết cười, nói xong, ôm vai đứng lên, hai mắt thoáng qua một chút lạnh như băng đi về phía thang máy.

"Tổng Tài đi bên này". Tả An Na cũng mỉm cười nói.

Hàn Văn Hạo do dự một lát, cũng xoay người đi tới thang máy.

Cứ như vậy, Niệm Niệm và Chí Tú cùng Hạ Tuyết đi về phía thang máy, Hàn Văn Hạo và Tả An Na cùng với Tổng giám đốc, quản lý khách sạn đi về phía thang máy, mấy người cùng nhau đứng trước cửa thang máy, Hạ Tuyết cầm đầu không lên tiếng, Hàn Văn Hạo cầm đầu không lên tiếng, Tả An Na bảo vệ một bên, vừa căng thẳng, cảm giác bầu không khí này có lúc sẽ bùng nổ ! !

Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo vượt lên đầu đi vào thang máy, Hạ Tuyết cũng ôm vai đi vào thang máy, sắc mặt vẫn lạnh lùng, cửa thang máy đóng lại, phòng VIP ở lầu sáu, thang máy chậm rãi đi lên trên! !

"Hạ Tuyết " Niệm Niệm cẩn thận hỏi Hạ Tuyết: "Trưa nay muốn ăn gì, hôm nay chúng tôi không thể đến phòng ăn được".

Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, con ngươi mở to, nói: "Muốn ăn bánh trứng! "

Hàn Văn Hạo nhướng mày!

Thang máy mở ra, vẻ mặt Hạ Tuyết vẫn lạnh lùng bước đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo cũng phải đi ra ngoài, nhưng vừa mới cất bước, lại căn dặn Tổng giám đốc khách sạn đứng bên cạnh: "Nói tất cả đầu bếp nơi đây nghỉ đi ! "

"Ồ" Tổng giám đốc sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo, không hiểu nói: "Tất cả đầu bếp nơi đây nghỉ thì không được đâu".

"Tạm thời thôi ! " Hàn Văn Hạo sải bước đi ra thang máy.

"Được rồi! Hai người ở phòng VIP đối diện nhau ! ! Hàn Văn Hạo đi tới trước cửa phòng VIP của hắn, Hạ Tuyết đi tới trước cửa phòng VIP của mình, cô cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, đây thật là Oan Gia Ngõ Hẹp a! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.