"Lúc mới sinh chúng nó không được bao lâu, mẹ của chúng nó đã chết rồi. . . . ." Trần lão nói xong, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Đừng sợ, chúng nó không cắn người, nhanh đi ra ngoài lấy củi vào cho ông . . . . . . ông phải nhóm lửa, các cháu cũng đói bụng rồi. . . . "
Hàn Văn Vũ không dám, kẹp chặt hông em trai, ôm chặt cổ của em trai, nói: "Chú cõng anh đi lấy củi!"
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ thở dài, nói: "Cõng anh đi lấy củi? Vậy còn không bằng để em đi vậy ? Anh xuống đi, em đi lấy củi!"
"Đừng!" Hàn Văn Vũ ôm chặt Hàn Văn Kiệt nói: "Rất nguy hiểm! Anh cũng không muốn chú đi!"
Hàn Văn Kiệt lập tức buông anh trai xuống, sau đó nói: "Đi! Lấy củi! Gia gia gọi anh đấy!"
Hàn Văn Vũ nghe xong, không tình nguyện đứng trên mặt đất, kêu Nhậm Phong cùng đi cho thêm can đảm, chạy ra bên ngoài lấy củi. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai ngoan ngoãn nhặt củi, hắn nhu hòa cười . . . . . .
"Mấy ngày nay, hai người ở đây sao ?" Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi, hỏi xong đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc rối trên trán Hạ Tuyết, thậm chí sờ hai bím tóc của cô, nhìn kỹ Hạ Tuyết ăn mặc như vậy, cũng vẫn xinh đẹp.
Hàn Văn Hạo ngồi ở đối diện, im lặng theo dõi.
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chợt lóe lên, mỉm cười gật đầu: "Ừ. . . . . ."
Daniel vẫn nhẹ nâng mặt của Hạ Tuyết, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán của cô, xúc động, cười nói: "Hai ngày nay Hi Văn rất nhớ em, hôm trước còn mơ thấy ác mộng mẹ bị người xấu bắt đi, sau đó anh trấn an mới chịu ngủ tiếp . . . . . ."
Nhắc tới con gái, Hạ Tuyết lập tức sốt ruột lo lắng hỏi: "Nó không biết chuyện gì chứ?"
"Không có, con bé còn nhỏ tuổi, sợ làm nó sợ, cho nên anh không nói với nó, anh biết em sẽ không có chuyện gì . . . . . ." Daniel nắm chặt tay Hạ Tuyết, đặt lên môi mình hôn, rất dịu dàng nhìn Hạ Tuyết, giống như nhìn một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ . . . . . . mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, bị ánh mắt của hắn nhìn có chút ngượng ngùng, đành phải bật cười, nhỏ giọng hỏi: "Anh nhìn em như vậy làm gì ?"
Daniel dịu dàng cười, lại cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên môi của mình hôn . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cảnh này, lồng ngực hơi phập phồng, nhưng vì có người ngoài tới đây, ánh mắt hắn dần dần bắt đầu phát sáng, hắn không nhìn Daniel và Hạ Tuyết nữa, cúi đầu nhìn vợ chưa cưới của mình, đang lạnh nhạt nhìn mình, trong tròng mắt trong suốt làm cho hắn khẽ mỉm cười, chậm rãi hỏi: "Thế nào?"
"Em muốn nhìn anh thật kỹ . . . . . . em cho là cả đời cũng sẽ không gặp lại anh, cho tới bây giờ em chưa từng có loại tình cảm này, tất cả mọi thứ, đều là ba mẹ an bài cho em, ngay cả hôn sự giữa chúng ta cũng vậy, nhưng hôm đó, em nghe nói anh ngã xuống cầu, em mới biết em yêu anh rất nhiều, tình cảm chân thật này đã phá vỡ tất cả tín niệm trong cuộc đời em . . . . . ." Hai mắt Tần Thư Lôi ửng đỏ, sau đó kích động đưa hai tay, cổ của Hàn Văn Hạo, một cách chân chân thực thực ôm chồng chưa cưới của mình, nước mắt không nhịn được lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Văn Hạo, em yêu anh, cám ơn anh còn sống, em tìm hai ngươi ngày hai đêm, ăn không được, không ngủ được, nhìn rừng núi bao la, mỗi một bước đều lớn tiếng gọi tên anh, suy nghĩ anh có nghe được tuếng em không, mỗi một giây, đều điên cuồng nhớ nhung anh . . . . . ."
Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút thương tiếc, bất đắc dĩ vươn tay ôm Tần Thư Lôi, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết một cái . . . . . .
Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, ánh mắt lạnh lùng, có chút mờ mịt, nhưng cảm giác toàn thân lạnh lẽo, không khỏi run một cái, Daniel cảm thấy thân thể Hạ Tuyết run rẩy, càng ôm chặt hơn! !
"Đúng rồi, hai người làm sao cùng rơi xuống vách núi?" Hàn Văn Vũ mang củi xong, sau đó đi ra, sảng khoái hỏi bọn hắn.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đồng thời trầm mặc, mọi người cùng nhau nhìn bọn họ ......
Hàn Văn Kiệt nhìn ánh mắt của anh trai, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì khó nói sao?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn em trai. . . . . .
Hạ Tuyết đành phải nhỏ giọng nói: "Hôm đó tôi chạy tới bệnh viện, thấy được một chuyện, tâm tình không tốt, nên gọi điện thoại cho Isha . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nói tiếp: "Tôi vào trong phòng của cô ấy xem Văn Vũ, không ngờ nhìn thấy mọi người trong phòng đều say, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó thấy điện thoại của Hạ Tuyết, nên nhận máy, phát hiện tâm tình của cô ấy rất kích động, bảo cô ấy tạm thời dừng xe trước trạm xăng dầu, sau đó tôi đi tìm cô ấy . . . . . . Đêm hôm đó sương mù rất nặng, lúc tôi đến, xảy ra tai nạn xe liên hoàn, xe của tôi bị hư hỏng, nên lái xe của cô ấy, chuẩn bị trở về vườn trà, không ngờ, mới lên xe không đến bao lâu, tôi phát hiện xe thắng xe bị hỏng, hiển nhiên là có người từng giở trò, vì đây là xe của Văn Kiệt, từ trước đến nay Văn Kiệt làm việc chững chạc, sẽ không để cho xe xảy ra vấn đề gì, nhưng lúc đó đã không kịp nữa, cách cây cầu rất gần, chúng tôi cùng nhau nhảy xuống, té xuống vách núi. . . . . . sau đó đi tới nơi này . . . . . ."
"Hoá ra là như vậy . . . . . ." Tần Thư Lôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười tươi, nhào vào trong ngực Hàn Văn Hạo.
Hạ Tuyết nhìn bọn họ như vậy, nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt xốc xếch chớp một cái, ánh mắt mờ đi vì nước mắt.
"Như vậy nói cách khác. . . . . ." Hàn Văn Kiệt bình tĩnh phân tích nói: "Có người muốn hãm hại Hạ Tuyết?"
Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, rơi xuống vách núi lâu như vậy, bởi vì quá rối ren, cũng không nhắc tới chuyện này, cô sâu kín hỏi: "Ai . . . . . . Muốn hãm hại tôi? Tôi có thù oán với ai đâu ? Tôi cũng không có trêu chọc ai?"
Hàn Văn Hạo cũng lạnh nhạt nói: "Hai ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ chuyện đề này!"
Hạ Tuyết lập tức nhìn về phía Hàn Văn Hạo hỏi: "Hai ngày nay anh suy nghĩ chuyện tôi bị người hãm hại sao ? Tại sao anh không nói với tôi ? Anh cảm thấy đầu óc của tôi không được thông minh phải không ?"
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, sắc mặt lạnh lẽo nói: "Đúng vậy ! Tôi cảm thấy đầu óc của cô không được thông minh, cho nên tôi không nói với cô . . . . . ."
Hạ Tuyết lạnh nhạt cúi đầu, không lên tiếng.
Tần Thư Lôi nhìn cô. . . . . .
Hàn Văn Hạo chậm rãi nói: "Hạ Tuyết đến bệnh viện, nhất định là có người đã đoán được, có lẽ là người nào đó dụ cô ấy đi, để cho cô ấy rời khỏi đi xe, sau đó động tay động chân vào xe . . . . . ."
"Người kia là dùng biện pháp gì dụ Hạ Tuyết đi ? Hắn hãm hại Hạ Tuyết với mục đích gì?" Hàn Văn Vũ nói lên mấu chốt vấn đề.