"Cô có chuyện gì sao?" Hạ Tuyết nắm điện thoại di động, nhìn thoáng qua Daniel, nhàn nhạt lên tiếng!
Daniel thức thời đứng dậy, đi ra ngoài. . . . . .
Cẩn Nhu cầm điện thoại di động, nhàn nhạt đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi nói: "Cô không nên trở về. . . . . ."
Hạ Tuyết mặt lạnh không lên tiếng, dựa trước giường, trên trán mồ hôi vẫn từng giọt, từng giọt lăn xuống, cô thở hổn hển, đưa tay lau nhẹ. . . . . . . . .
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe ra, nói: "Cô cứ đi như vậy, thì thật tốt, cả đời tôi không nhìn thấy cô, tôi không còn áy náy nữa".
Hạ Tuyết đột nhiên cười lạnh hỏi: "Hóa ra cô cũng biết áy náy, tôi nghĩ cô chắc không biết áy náy".
Cẩn Nhu tức giận nói: "Tôi không muốn áy náy!! nhưng vì buổi tối sáu năm trước, cô hắt nước trên người chồng của tôi, hắn về nhà ra sức đánh tôi một trận, cuối cùng làm cho tôi sanh non! Tại sao tôi phải áy náy với cô?"
Hạ Tuyết sửng sốt, vẻ mặt có chút phập phồng, không thể tin nói: "Cái gì? Sanh non?"
Cẩn Nhu run rẩy rơi lệ nói: "Cô bảo tôi tại sao không hận cô? Là vì cá tính hay xúc động của cơ, thường xuyên ra mặt giúp tôi, làm cho mẹ kế nhẫn tâm đánh tôi cho hả giận! ! Mãi đến khi tôi kết hôn, cô vẫn xen vào việc của người khác! ! Buổi tối ấy, sau khi cô hắt nước đá vào hắn, hắn từ lầu hai đẩy tôi ngã xuống, để cho tôi nằm trước mặt người giúp việc, cầm lấy roi da, đánh cho tôi thương tích đầy mình!! Rồi xé quần áo của tôi, để cho tất cả người giúp việc nhìn tôi trần truồng, ở trước mặt người giúp việc, muốn cưỡng bức tôi ! !"
Cẩn Nhu càng nói càng tức giận: "Cô bảo tôi làm sao không hận côi? Tôi thống hận loại người như cô can thiệp vào, sau cùng xong việc bỏ đi, để lại cho tôi rất nhiều tai họa, để cho tôi chịu đựng tất cả cho cô! Lần đó tôi bị mẹ tôi đánh, tôi đã nói với cô rồi? Nếu không phải chúng ta đáng thương như nhau, tôi sẽ như vậy sao? Cô có biết trong lòng của tôi có bao nhiêu đau khổ sao? Tôi hận cô! ! Tôi hận cô chết đi được! ! ! Tại sao cô muốn trở về, tại sao muốn cho tôi áy náy? Mặc dù tôi bị cô thương tổn như vậy, nhưng tôi vẫn còn áy náy với cô! ! mặc dù lời nói lạnh nhạt, tôi vẫn phải áy náy! ! !"
Hạ Tuyết quay đầu lại, hốc mắt đột nhiên ửng đỏ, cô đặt tay lên trái tim mình, khó chịu, hơi thở nặng nề. . . . . .
"Mặc kệ. . . . . ." Cẩn Nhu rơi lệ nói: "Mặc kệ. . . . . . tôi bị roi vọt như thế nào, tôi vẫn nhớ đến cô! Trong đời có một người bạn như vậy, chấp nhận vì tôi mà can thiệp vào. . . . . ."
Hạ Tuyết nắm điện thoại, cúi xuống. . . . . .
"Cô bảo tôi làm sao bây giờ? Buổi tối ấy, tôi nghĩ rằng cô phải chết, tôi mới làm như vậy! ! Tại sao cô không chết đi? Cô chết đi, tôi không cần áy náy nữa ! ! Buổi tối ấy, tôi đưa cô đi vào, tôi trốn ở cửa sau khách sạn, khóc cả buổi tối. . . . . . Tôi phải nói tiếng xin lỗi, tại sao tôi phải nói! ! Tôi đối xử với cô không tốt sao? Ngày đó dựa vào nhau, tôi đem tất cả những thứ từ ăn, mặc, vật dụng đều mang ra chia sẻ với cô, em trai cô sinh bệnh, giúp đỡ đi bệnh viện! Hai chúng ta ôm nhau khóc, những ngày đó, tôi muốn quên cũng không quên được! ! Tại sao cô muốn trở lại? Tại sao?" Cẩn nhu khóc rống lên: "Cô bảo tôi sau này đối mặt với cô thế nào?""
Hạ Tuyết nằm trên giường, dùng tấm chăn dày cộm che kín mình, nước mắt dọc theo khóe mắt lăn ra, cô cắn chặt răng không lên tiếng. . . . . .
"Rốt cuộc những ngày trước đây của chúng ta, cô vì tôi làm bao nhiêu chuyện?" Cẩn Nhu khóc rống lên: "Vì cô mà tôi đã ăn bao nhiêu roi vọt?"
Nước mắt Hạ Tuyết từng giọt, từng giọt lăn xuống, đầu ngón tay bắt đầu dần dần run rẩy. . . . . .
"Sau này. . . . . . đừng xuất hiện tại trước mặt tôi, cô đã đoạt đi “Trà Hoa Nữ” của tôi, cô hủy đứa bé trong bụng tôi, cô hủy đi hôn nhân của tôi, từ nay sau này, cô cút thật xa làm diễn viên của cô!! Đừng xuất hiện trước mặt tôi ! hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của cô! ! Ít nhất cô hạnh phúc, sẽ không thể làm phiền tôi nữa ! ! Nhất định phải hạnh phúc! !" Cẩn Nhu thống khổ nhanh chóng cúp điện thoại! !
Hạ Tuyết lập tức ngồi dậy, nắm điện thoại, rơi lệ nghẹn ngào kêu nhỏ: "Cẩn Nhu. . . . . ."
Đầu bên kia điện thoại đã cắt đứt, chỉ còn lại tiếng đô đô, trong lòng của cô hoảng hốt, quay đầu thở hổn hển, nhớ tới những ngày trong quá khứ, nước mắt không kiềm chế được lăn ra, thật ra có rất nhiều người không hiểu, cuộc sống của hai chị em, luôn được người giúp đỡ, cô vô cùng cảm kích, hơn nữa cô là một người mẹ. . . . . .
Hạ Tuyết nằm ở trên giường, nghĩ nghĩ, phát hiện có chỗ đáng nghi ngờ, khó hiểu, có lẽ vì đau khổ quá nhiều, cô lập tức bò xuống giường, bước chân trần đi tới thư phòng Daniel, nhìn thấy Hàn Văn Hạo một mình ngồi trên sofa, lật xem văn kiện. . . . . .
"Daniel đâu?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi trước.
Hàn Văn Hạo từ trong văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, nhìn trên trán cô tràn đầy mồ hôi, hai mắt ửng đỏ, giống như đã khóc, hắn lạnh lùng nói: "Vừa rồi hắn có việc đi ra ngoài, dường như là chuyện công, phải đi Phòng Thương mại mở cuộc họp tạm thời ngay!"
Hạ Tuyết yên tâm, tới đến bên cạnh Hàn Văn Hạo, ngồi xuống, thở phì phò, nói với hắn: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện, có thể trả lời tôi hay không?"
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn số liệu trên văn kiện, quay đầu thật gần Hạ Tuyết, tóc của cô hơi rối loạn, trên trán mồ hôi nhỏ xuống, muốn chảy vào trong ánh mắt, hắn nhíu mày vươn ngón trỏ, quệt mồ hôi giữa lông mày cô, chán ghét nói: "Đã sáu năm rồi, vẫn không để ý đến dáng vẻ của mình, mặc áo ngủ đi vào đây! Nhìn giống cái gì?"
Hạ Tuyết vừa nghe, co hai chân vào trong váy ngủ của mình, ôm đầu gối, sốt ruột ngồi vào Hàn Văn Hạo, rất nghiêm túc hỏi: "Anh còn nhớ chuyện sáu năm trước, tôi nhờ anh đi cứu Cẩn Nhu không?”
Hàn Văn Hạo cười lạnh nhìn cô nói: "Tôi làm sao có thể không nhớ rõ? Cô quỳ xuống trước mặt tôi, cứu cô ấy đi!"
"Lúc anh chạy đến nhà cô ấy, có phải cô ấy đang bị đánh hay không? Quần áo không chỉnh tề?" Hạ Tuyết sốt ruột đau lòng hỏi.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng quay đầu nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Ai nói cho cô biết những chuyện này ? Ai nói ?"