Đèn pha trần trụi chói mắt chiếu ở trên mặt, trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì đều đã thấy không rõ.
Kẹp phẫu thuật lạnh lẽo luồn lách dưới thân, máu cùng thịt từ sâu trong thân thể của cô trôi ra ngoài, không đau, giờ phút này đến lòng cô cũng đã vô cảm rồi.
Nước mắt nóng bỏng theo đôi má băng lãnh chảy xuống tóc mai ở lỗ tai, đến tóc ở thái dương cũng trở nên ẩm ướt theo.
Giây phút bị đẩy ra phòng phẫu thuật, thuốc tê trong người Hạ Nhất Nhiễm còn không tan đi, mi mắt không mở ra được, cũng đã lệ rơi đầy mặt. Đường Hạo Nam lạnh mặt theo y tá đem Hạ Nhất Nhiễm đẩy trở về phòng bệnh. Anh hận chính mình vô năng, cả người phụ nữ chính mình yêu nhất đều bảo vệ không được. Mắt thấy cô bị đám người chen chúc đẩy ngã xuống đất, mắt thấy thân thể Lệ Áo đột nhiên nện vào trên thân thể cô.
“Đứa nhỏ này trước kia đã có dấu hiệu sanh non, thời gian này Hạ tiểu thư lại vẫn ở trong trạng thái sầu lo, vân luôn không thể có tâm trạng tốt. Dinh dưỡng cung cấp không đủ, được năm tháng cần phải chọc nước ối kiểm tra trí lực của đứa bé, chúng tôi không loại trừ khả năng đứa nhỏ này trí lực có vấn đề, mà khả năng này còn rất lớn, cho nên, Đường tiên sinh ngài cũng không cần quá lo lắng, các người còn trẻ, sau này vẫn sẽ con sinh thêm nhiều con.”
Lời bác sĩ nói, cũng không mang đến cho Đường Hạo Nam cảm giác giải thoát. Nhìn Hạ Nhất Nhiễm trên giường sắc mặt tái nhợt, Đường Hạo Nam trong lòng tự trách càng sâu.
Lúc Đổng Hưng Á đi tới, Đường Hạo Nam đáy mắt lại vẫn ngậm nước mắt. Giây phút nhìn đến Đổng Hưng Á, đột nhiên thu trở về.
“Anh cảm thấy lần này lúc Hạ Nhất Nhiễm tỉnh lại, còn có thể tha thứ cho anh sao?” Đổng Hưng Á khóe môi nhếch lên tỏa ra nụ cười tàn khốc. Thờ ơ nhìn chuyển bi thương vừa xảy ra này, nhưng mà động tác lại vừa vặn dịu dàng như nước, vươn tay làm bộ kéo chăn lên cho Hạ Nhất Nhiễm.
“Đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan tới anh.” Đường Hạo Nam ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn cái tay Đổng Hưng Á vì Hạ Nhất Nhiễm đắp chăn, hận không thể cứ như vậy chặt tay anh ta xuống.
“Anh cũng tận mắt nhìn thấy rồi, là Lệ Áo đem Hạ Nhất Nhiễm đẩy ngã, rồi sau đó đè ở trên thân thể cô ấy. Tôi không hề cho rằng Lệ Áo làm như thế là hợp ý tôi.”
Đường Hạo Nam không lên tiếng, vẻ mặt đau khổ ở trên mặt của anh lan tràn vô tận.
“Tôi cho anh thời gian ở cùng Hạ Nhất Nhiễm, tôi cũng hi vọng nhìn xem, xảy ra chuyện như vậy, Hạ Nhất Nhiễm còn vẫn có thể tha thứ cho anh nữa hay không.” Đổng Hưng Á lạnh giọng khẽ hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Anh ta còn có chuyện càng quan trọng muốn làm, anh ta cũng không tin, đã xảy ra chuyện như vậy, tình yêu của Hạ Nhất Nhiễm cùng Đường Hạo Nam, vẫn không thể phá vỡ như cũ.
Đường Hạo Nam không để ý đến Đổng Hưng Á xoay người rời đi, cũng không có tâm tình suy nghĩ, Đổng Hưng Á lúc này rời đi là muốn làm cái gì, tay có chút lạnh, nhẹ nhàng mà dán trên gương mặt Hạ Nhất Nhiễm. Lòng tràn đầy áy náy.
“Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, anh không thể bảo vệ tốt em và con.” Không liên quan đến việc đứa nhỏ này có khỏe mạnh hay không, không đợi Nhiễm Nhiễm lựa chọn, đứa nhỏ đã không có rồi. Ngoại trừ anh vô năng, còn có thể giải thích thế nào. (Theo tui hiểu là lúc bị té đứa bé bị sảy rồi, chứ không phải vì nó có khả năng bị thiểu năng mà bỏ. Nói có khả năng như vậy chỉ là bác sĩ an ủi thôi.)
Lệ Áo, người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì, cô ta có cố ý té ngã trên người Hạ Nhất Nhiễm hay không, chuyện này, còn đang điều tra.
Mà Lệ Áo lúc này, đang đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm nhà mình tắm rửa, nước tắm ấm áp lướt qua làn da giống như sữa của cô ta. Bọt xà phòng trắng xóa chồng chất trên vai trần của cô ta, càng tô thêm làn da mềm mại có phần sáng bóng.
Lúc Đổng Hưng Á đẩy cửa vào, mang theo một trận gió lạnh.
Lệ Áo sóng mắt di chuyển, thấy được Đổng Hưng Á từ cửa đi tới. Coi như không có, tẩy rửa xà phòng trên người, dáng người gợi cảm, tại hơi nước dày đặc có vẻ mơ hồ không rõ, càng thêm xinh đẹp hơn.
Chỉ là trong mắt Đổng Hưng Á, cũng chẳng khiến anh ta liếc mắt một cái. Vươn tay cầm lấy quần áo dính máu một bên, Đổng Hưng Á ánh mắt híp híp, sau đó nhếch môi khinh thường nở nụ cười một cái.
“Cô còn không nói cho tôi biết, cô muốn làm vậy với Hạ Nhất Nhiễm như vậy.” Đổng Hưng Á giọng lạnh như băng. Trong tay nắm chặt quần áo, máu này chính là máu của Hạ Nhất Nhiễm.
Anh đúng là chán ghét trong bụng Hạ Nhất Nhiễm mang thai con Đường Hạo Nam, nhưng mà anh cho tới bây giờ chưa nói qua, cho phép ngoại trừ mình ra có bất cứ kẻ nào, được xúc phạm tới Hạ Nhất Nhiễm.
Lệ Áo rửa sạch sẽ bọt xà phòng trên người mình, cầm một cái khăn tắm, vây quanh ở trên người mình. “Sao vậy? Chẳng lẽ đây không phải kết quả anh hy vọng sao?” Đôi mắt quyến rũ, cô ta nhìn sang Đổng Hưng Á, trong ánh mắt đó là câu dẫn trắng trợn, chỉ là nóng rát như vậy rơi vào Đổng Hưng Á trên mặt.
Nhưng mà mặc kệ cô ta nhìn Đổng Hưng Á thế nào, trong mắt Đổng Hưng Á vẫn lại là thờ ơ.
“Tấm hình kia là thật sao?” Đổng Hưng Á cúi đầu hỏi.
Lệ Áo thấy không rõ cảm xúc trong đáy mắt anh ta, tiện tay lau tóc đang động lại tí tách nhỏ giọt.
“Nếu tôi nói, đây là Hạ Nhất Nhiễm trần truồng, anh sẽ thế nào?” Lệ Áo bỗng nhiên sửng sốt, nắm khăn mặt lau tóc quay đầu có chút không thể tin tưởng nhìn Đổng Hưng Á. “Anh sẽ không là đến bây giờ còn không có lên giường cùng Hạ Nhất Nhiễm chứ, thậm chí ngay cả thân thể của cô ta là như thế nào anh cũng không biết.” Lệ Áo nhợt nhạt cười, chế giễu càng sâu.
Đổng Hưng Á khuôn mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, thậm chí có vài phần âm trầm đáng sợ.
“Tôi hỏi cô tấm hình kia rốt cuộc có phải thật sự hay không! Lệ Áo! Cô hiện tại thật sự là càng ngày càng hung hãn rồi!” Đổng Hưng Á rống to, nhiệt độ cả căn phòng đều đã xuống thấp. Lệ Áo rùng mình một cái, cuối cùng đã chú ý tới trong mắt Đổng Hưng Á phẫn nộ.
“Nếu tôi nói, tấm hình kia là thật thì sao?” Lệ Áo quả nhiên thu lại thái độ chính mình bất cần đời, từ phòng tắm đi ra, dẫm lên nước đọng trên đất. Từ trên bàn trà đem đủ loại thuốc lấy ra, ước chừng cầm một nắm nhỏ đem, bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước lớn, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống.
Đổng Hưng Á đi theo phía sau cô, giày da dính nước, dẫm trên mặt đất phát ra tiếng nước bẹp bẹp.
“Cô hiện tại sống cực kỳ thảm sao? Thân thể ngày càng lụn bại? Nếu cô dám can đảm đem ảnh chụp Hạ Nhất Nhiễm thật sự tung ra ngoài, tôi sẽ cho cô so với hiện tại thảm hại hơn gấp trăm lần.” Đổng Hưng Á nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
Lệ Áo quay đầu nhìn thoáng qua, rồi sau đó hờ hững xoay người sang chỗ khác.
“Tôi mặc kệ tôi sống được hay không được. Tóm lại, Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm tuyệt đối không thể sống tốt.”
“Tôi hỏi lại cô lần nữa, những ảnh chụp này có phải là thật hay không?” Đổng Hưng Á lo lắng, hỏi lại một lần.
“Không phải, tôi không có năng lực chụp được ảnh thật.” Lệ Áo nói xong, có chút mỏi mệt ngã trên ghế sofa, chậm rãi nhắm nghiền mắt.
“Đứa bé trong bụng Hạ Nhất Nhiễm, có phải cô cố ý làm sảy mấy hay không?” Đổng Hưng Á tiếp tục hỏi, người đã đi tới trước mặt Lệ Áo, cúi người, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Lệ Áo.
Mí mắt Lệ Áo giật giật, không có mở mắt ra. “Đúng, tôi chính là cố ý, anh không phải cũng không thích đứa bé kia sao? Có gì không tốt sao?”
Lệ Áo lười biếng nhếch miệng, nhưng mà tay Đổng Hưng Á lại giống như một trận gió bóp chặt trên cổ Lệ Áo. “Tôi nói rồi cô có thể ra tay với Hạ Nhất Nhiễm sao? Tôi sắp xếp cho cô về nước, những chuyện muốn cô làm cô có làm hay chưa, chuyện không cần cô nhúng tay, cô không có quyền nhúng tay.”
Hai má Lệ Áo đã bị bàn tay to lớn của Đổng Hưng Á bóp chặt đến đỏ hồng, vẻ mặt cô ta từ đầu thản nhiên, dần dần theo các đốt ngón tay Đổng Hưng Á không ngừng xanh lại, cuối cùng Lệ Áo bắt đầu không ngừng vùng vẫy, đầu lưỡi lè ra ngoài. Mi mắt cũng từ từ nhìn xuống phía dưới, lúc này xem ra không còn là Lệ Áo phong tình vạn chủng, mà là một con quỷ hung dữ mặt đầy nước mắt.
Cuối cùng, Đổng Hưng Á mắt thấy Lệ Áo sắp ngất mới chậm rãi buông lỏng các đầu ngón tay ra. Lệ Áo được giải thoát, lập tức nằm bò ở một bên thở dốc hồng hộc.
Không ngừng ho khan xen lẫn nôn khan, khiến cho hiện tại Lệ Áo càng chật vật như là một con nữ quỷ.
“Chuyện làm tổn thương Hạ Nhất Nhiễm, không được sự cho phép của tôi, không cho cô làm, cô đừng quên, cô có được ngày hôm nay, rốt cuộc là ai cho cô.” Đổng Hưng Á có chút chán ghét xoa xoa tay mình.
Lệ Áo nằm bò ở trên ghế sofa, đã ho ra nước mắt, trong đôi mắt ngấn nước bỗng nhiên hiện lên một tia hận ý, chớp lóe rồi biến mất. Sau đó cô ta u ám nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng cười cả người cô ta càng run rẩy, đáy mắt đột nhiên chứa đầy nước mắt, cũng không biết là vì vừa mới ho khan, hay vẫn là vì hiện tại cười quá kịch liệt.
“Đổng Hưng Á, anh chính là kẻ thất bại, lo được lo mất, anh rõ ràng thích Hạ Nhất Nhiễm, muốn chiếm được cô ta, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn dơ bẩn nhốt cô ta lại, rồi thế nào? Anh muốn nhốt cô ta rồi từ từ cảm hóa cô ta, để cho cô ta cam tâm tình nguyện bên anh. Anh rõ ràng chán ghét đứa bé trong bụng Hạ Nhất Nhiễm, một lòng muốn khiến đứa bé kia chết, mà lại không muốn để Hạ Nhất Nhiễm phát hiện là do anh làm, về sau sẽ chán ghét anh. Anh muốn mãnh liệt giải quyết việc này, anh lại không được chuyện Hạ Nhất Nhiễm tổn thương, anh nói anh không phải một kẻ thất bại sao, rõ ràng muốn làm kẻ ác, lại mềm lòng không dứt, rõ ràng muốn đoạt lấy, lại còn muốn dùng tấm lòng cảm hóa. Cho nên đến cuối cùng, anh làm người lương thiện làm không xong, làm kẻ ác làm không được!” Lệ Áo cười ha ha, đáy mắt Đổng Hưng Á sóng ngầm mãnh liệt dâng lên.
“Đó là chuyện của bản thân tôi, cô chỉ cần phụ trách tốt việc cô cần phải làm là được rồi!” Không tiếp tục đánh Lệ Áo, Đổng Hưng Á đóng mạnh cửa rời đi.
Tay Lệ Áo ở trên bàn trà mạnh quát qua, bình thuốc cùng cốc nước trên bàn toàn bộ đều bị hất đổ vung vãi trên mặt đất.
“Hạ Nhất Nhiễm, cô không được chết tử tế!” Tại sao, tại sao tất cả đàn ông đều muốn bảo vệ cô ta! Người phụ nữ này rốt cuộc có chỗ nào tốt!
Lúc Hạ Nhất Nhiễm tỉnh lại, bên trong mí mắt tích tụ một giọt nước mắt trực tiếp theo khóe mắt chảy xuống dưới, ẩm ướt tóc mai ở lỗ tai, ngọn đèn trong phòng có chút chói mắt, chói đến làm cô càng muốn khóc.
Hứa Thành đang đứng ở trong phòng.
“Một loạt kết quả điều tra biểu hiện, trên yến hội lần này, Lệ Áo quả thật là bị phóng viên phía sau đẩy ngã, cho nên mới đè ở trên người phu nhân, có lẽ thật sự không liên quan đến Lệ Áo tiểu thư.”
Lời Hứa Thành nói rõ ràng như vậy, Hạ Nhất Nhiễm vươn tay sờ sờ bụng mình, trống không, dưới thân còn đang đau. Con của cô... Không có!?