Vô Tự Thiên Thư

Chương 7: Q.3 - Chương 7: BỐN LÃO NHÂN






Nga Mi chưởng môn nhìn thấy rất rõ, không phải là thứ gì khác, mà chính là Vô Tự Thiên Thư vừa mới rơi vào trong đầm nước.

Nói ra kỳ quái, Vô Tự Thiên Thư vốn là từ trong nước đi ra, nhưng trên sách không hề bị ướt nước, Tiểu Khai cầm ở trong tay, lật qua lật lại xem xét, nhưng làm sao cũng nhìn không ra chút cổ quái nào, mà nước trong đầm, từ lúc thiên thư trở về, bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại, dần dần màu xanh toàn bộ biến mất, biến thành nước đầm trong suốt.

Cùng lúc đó, mấy trăm viên hạt châu khảm trên vách đá, cũng chầm chậm ảm đạm xuống, không hề phát ra hào quang, cả vách núi đen liền tối tăm xuống.

“ Sao lại thế này?” Tiểu Khai hỏi Tuyết Phong.

“ Ta không biết sao lại thế này.” Tuyết Phong cười khổ nói: “ Nhưng ta biết, cấm chế nơi này đã toàn bộ phá hủy, từ nay về sau, Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội chỉ còn là lịch sử.”

“ Vậy...chúng ta bây giờ đi đâu?” Tiểu Khai hỏi ý của Tuyết Phong.

“ Không vội, trước tiên hãy từ từ.” Tuyết Phong nảy sinh ý tức giận, cắn răng nói: “ Đã vào núi há có thể tay không mà quay về, chúng ta sẽ tìm xem có vật gì tốt hay không.”

Muốn nói Tuyết Phong không ghen ghét thì tuyệt đối là gạt người, mặc dù Tiểu Khai chỉ là gặp may, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn nhìn ra tiên linh khí của nơi này đã toàn bộ bị Vô Tự Thiên Thư hấp thu sạch sẽ, luôn cả sự huyền bí trong đầm nước cũng bị Vô Tự Thiên Thư phá hư toàn bộ, đương nhiên, cấm chế và đại trận trên đỉnh đầu của nơi này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, nếu cứ như vậy đi tới, thì những tiện nghi này đều bị Tiểu Khai chiếm hết, còn mình mạo hiểm tính mạng tham tầm nơi nguy hiểm này, đúng thật là một chuyến đi tay không, cho nên vô luận như thế nào thì mình cũng phải tận thêm chút lực, dù sao Tiểu Khai có nói qua, những tiên khí còn lại đều ở trong đầm nước.

Giờ phút này, nước đầm trong suốt đến nhìn thấy đáy, mặc dù xung quanh tối đen, nhưng cũng không thể làm khó được chưởng môn Nga Mi của chúng ta, hắn tiện tay lấy ra một món bảo bối, bảo bối dừng lại trên không trung lưu chuyển, đó là một thanh tiểu kiếm tu chân, thanh kiếm này vừa lên không trung, liền dựng đứng bất động, toàn thân phát ra ánh sáng như ngọn đèn trắng, chiếu sáng rực phía dưới.

“ Đây là thanh kiếm do ta tự mình tu luyện, tên là Thái Dương kiếm, ngoại trừ chiếu sáng chẳng có tác dụng gì đặc biệt.” Tuyết Phong giải thích một chút rồi quay đầu nhìn vào trong đáy đầm.

Nước đầm thật ra cũng không sâu lắm, trong đáy đầm còn có một lỗ thủng thật lớn, phía dưới lỗ thủng ẩn hiện màu sắt thép sáng bóng, Tuyết Phong cũng không chậm trễ, trực tiếp phi thân xuống, hay ở chỗ, nước đầm cũng tách ra hai bên, không dính một chút lên người hắn.

“ Hay hay, quả nhiên có phong phạm cao thủ.” Tiểu Khai tán dương.

Qua chừng vài phút, liền nhìn thấy Tuyết Phong ôm một đống khí vật hình thù kỳ lạ cổ quái dưới nước bay ra, bỏ xuống mặt đất, nhưng chán nản nói: “ Xong rồi, không thể dùng.”

Những vật trên mặt đất đều là những tiên khí mà Tiểu Khai từng nhìn thấy qua, nhưng khác nhau ở chỗ, không lâu trước, chúng nó còn mang theo đủ loại hào quang, ở trên đỉnh núi bay tới bay lui lộ ra phong cách thật kỳ ảo, nhưng bây giờ thì chỉ còn là một đống sắt vụn đen thủi đen thui đang nằm xụi lơ trên mặt đất, làm sao cũng nhìn không giống tiên khí chút nào.

“ Ây, chúng nó không còn là tiên khí nữa.” Tuyết Phong buồn bực nói: “ Quyển sách này của ngươi thực sự là sát thủ của tiên khí, đem tất cả tiên khí hủy diệt sạch, cả những hạt châu này cũng diệt luôn.”

Tiểu Khai há to miệng, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.

“ Nhìn thử quyển sách của ngươi đi.” Tuyết Phong vô tình nói: “ Phỏng chừng nó phải có phản ứng gì đó rồi.”

“ Không phản ứng, ngươi xem.” Tiểu Khai cầm sách lật qua lật lại xem, quả thật một chút phản ứng cũng không có, nó hấp thu nhiều năng lượng như vậy, làm ra những hiệu quả oanh động như thế, thậm chi hấp thu toàn bộ năng lượng của nhiều thượng cổ tiên khí, kết quả là không hề biểu hiện ra chút gì, y hệt như một quyển tiểu thuyết đang được hoan nghênh nồng nhiệt, viết ra tiết tấu và phát triển thật oanh oanh liệt liệt, đợi cho đến lúc kết cục thì tác giả lại trở thành tên thái giám.

Tuyết Phong không cầm quyển sách của hắn, chuyện của Tùng Phong đạo trưởng là vết xe đổ trước mắt, là nghiêm lệ cảnh cáo với bất cứ người nào, Tiểu Khai khẳng định không thể nghĩ ra được, bởi vì có Tùng Phong trở thành bằng chứng rành rành, vì thế thời gian dài sau này, tất cả mọi người đều biết Tiểu Khai có mang theo trọng bảo trong người, nhưng không có một ai dám đi cướp Vô Tự Thiên Thư của Tiểu Khai, điều này thật sự đúng là vô tâm nhưng lại được bảo vệ thật an toàn hoàn hảo vô cùng.

Đến lúc này cũng không còn gì để nói nữa, Tuyết Phong cũng không cần Tiểu Khai chỉ đường nữa, mang theo Tiểu Khai trực tiếp bay lên, mới phát hiện sắc trời đã là hoàng hôn, hai người lập tức trở lại Hoàng Sơn biệt viện tìm địa phương nghỉ ngơi.

Đến lúc này, phái Hoàng Sơn còn không biết linh mạch của mình đã bị hủy diệt, bởi vì sắc trời ảm đạm, mấy đệ tử phụ trách đã sớm vào nhà rồi, cho nên Tiểu Khai và Tuyết Phong đi ngang qua, vô cùng dễ dàng không ai ngăn trở, chỉ có Hiểu Lâm nhìn thấy Tiểu Khai thì bắt lấy hắn hỏi nửa buổi, định hỏi hắn hồi trưa đã đi đâu, Tiểu Khai ấp úng đâu chịu nói thẳng, Tuyết Phong xen vào nói: “ Chiều hôm nay đã xảy ra một sự tình, ta sẽ tự mình tìm Tùng Phong đạo hữu giải thích, ngươi không cần hỏi nữa.”

Hiểu Lâm đối với trưởng bối vô cùng tôn trọng, lè lưỡi, nói với Tiểu Khai: “ Đi, theo ta đến phòng ngủ.”

“ A? Cái này...” Tiểu Khai cười hì hì nhìn tiểu nha đầu: “ Như vậy không tốt đâu, phái Hoàng Sơn các ngươi chiêu đãi khách nhân đều nhiệt tình như vậy hay sao?”

“ Ngươi nói cái gì.” Tiểu nha đầu hung hăng liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy Tiểu Khai đang dò xét cười hề hề nhìn mình từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nhận ra câu nói của mình có vấn đề, nhịn không được cắn môi, hung hăng đấm Tiểu Khai một cái, đến nỗi Tiểu Khai phải hít sâu vào một hơi.

“ Ân, Hiểu Lâm nha...ta nghĩ cần ngươi một chuyện..” Tiểu Khai ấp úng nói: “ Ta nghĩ...”

“ Nghĩ cũng không được!” Mặt Hiểu Lâm đỏ lên, cả giận: “ Vừa mới rồi ta lỡ lời mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta là một cô gái không biết tự kiểm điểm hay sao chứ?”

“ Ta ngất, ngươi nghĩ đến đâu rồi.” Tiểu Khai nói: “ Có thể cho ta một thanh kiếm không, ân, tùy tiện kiếm nào cũng được.”

“ Ây, không phải ngay cả phi kiếm ngươi cũng không có chứ.” Hiểu Lâm tiện tay vẫy tới một người: “ Đưa kiếm ngươi cho hắn.”

“ Của ta sao, sư thúc?” Tên đệ tử kia vẻ mặt tiếc nuối cởi thanh kiếm của mình đưa cho Tiểu Khai: “ Thanh kiếm này ta luyện suốt một tháng, sắp có cảm ứng rồi đó...”

“ Na, còn nói nhảm nhiều vậy, có tin ta xử ngươi không!” Bàn tay ngọc của Hiểu Lâm giương lên, vị huynh đài kia liền vọt nhanh ra sau.

Tiểu Khai lặng lẽ le lưỡi, rốt cục đã thấy được một vẻ mặt kiêu ngạo dữ dằn khác của tiểu nha đầu.

Đợi về tới phòng ngủ, Tiểu Khai cẩn thận đóng cửa phòng, thay áo rồi lấy Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực, đặt ngay ngắn trên bàn, thử lật tranh đầu tiên, quả nhiên không thể lật ra được trang đầu, hắn lấy thanh kiếm kia ra, quả nhiên là một thanh bảo kiếm thật sắc bén, dưới ngọn đèn tỏa sáng, Tiểu Khai có chút run rẩy cắt ngón tay trỏ, hít sâu một hơi. Máu tươi theo miệng vết thương nhỏ giọt xuống, một giọt rồi lại một giọt rơi xuống trên Vô Tự Thiên Thư.

Vào lúc này, máu tươi cũng không còn nhỏ giọt như trước, mà miệng vết thương mở lớn, mắt thấy hơn mười giọt máu tràn hội tụ trên tờ giấy, nhưng lại không bị hấp thu vào, Tiểu Khai không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng kiên trì, vẫn cố gắng nhỏ nhiều hơn hai mươi giọt, sắc mặt Tiểu Khai đã khẩn trương trắng bệch, mới nghe được một tiếng “ xuy”, lượng lớn máu tươi bỗng nhiên thẩm thấu vào trong quyển sách.

Vô Tự Thiên Thư lập tức phát ra màu vàng kim, hào quang màu vàng kim, Tiểu Khai xé một góc đạo bào, băng bó ngón tay qua loa, rồi bắt đầu run rẩy mở sách ra.

Trang thứ nhất...không mở ra được...

Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, ngón tay dùng sức thật mạnh, “ xích lạp”, một tiếng vang, trang thứ nhất không mở được, nhưng trang thứ hai đã mở ra.

Trang thứ hai vừa mở ra, Tiểu Khai nhất thời trừng lớn con mắt!

Hiện tại ở trước mặt hắn, có bốn lão nhân, nghiêm khắc mà nói, cả bốn thoạt nhìn giống nhau như đúc.

Trang sách này thoạt nhìn như bị xé toạt ra, rồi sau đó đặt vào một cái hộp vuông hình lập thể, mà Tiểu Khai bây giờ phảng phất như đang từ trên đỉnh hộp nhìn xuống, nhìn thấy bốn lão nhân giống y đúc nhau đang im lặng ngồi trong hộp, nghiêm trang, chẳng ừ chẳng hử, nhìn thấy nắp hộp mở ra, bốn lão nhân ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy Tiểu Khai, có lão nhân nhất thời hét lớn lên một tiếng: “ Ngươi là ai?”

Lão nhân này đầu tuy nhỏ, nhưng thanh âm lại có khí lực mười phần, rất có vài phần giống khí chất vương giả, Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, cuống quýt nhìn ra ngoài, hoàn hảo không ai nghe thấy được.

“ Ta...ta..gọi là Tiểu Khai.” Tiểu Khai ấp úng nói: “ Xin hỏi ngài tôn tính đại danh?”

“ Tiểu Khai? Tiểu Khai là cái thứ gì? Là môn phái nào? Là đệ tử của ai?” Lão nhân thứ hai vẻ mặt thật ngạo mạn: “ Trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết ngươi có thân phận gì!”

“ Ta gọi là Tiểu Khai a.” Tiểu Khai mơ hồ: “ Ngươi còn muốn biết cái gì?”

“ Hừ, hừ, xem ra là một tên phàm phu tục tử.” Lão nhân thứ ba hừ lạnh một tiếng, thế nhưng lại không nói chuyện với Tiểu Khai, hai mắt vẫn nhắm, bày ra một bộ dáng đang dưỡng thần.

“ Lão nhân gia, ngài là ai, có thể nói cho ta biết không?” Tiểu Khai rất có lễ phép nói: “ Có phải là cao nhân tiền bối không a?”

Bốn lão nhân hừ lạnh một tiếng, chẳng ừ chẳng hử.

“ Này..này..bốn vị ăn cơm chưa?” Tiểu Khai bắt đầu không chuyện nói thì kiếm lời nói.

Bốn lão nhân chẳng những giống nhau như đúc, cả thần thái động tác cũng giống như đúc, đều đồng loạt dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Khai, cùng phát ra một tiếng hừ lạnh, hai tay ôm ở trước ngực, vẫn đang không thèm lên tiếng.

“ Này..bốn vị ở chỗ này có phải là nhàm chán lắm không?” Tiểu Khai tiếp tục tìm lời để nói.

Một lão nhân mở hé mắt, the thé tức giận nói: “ Tiểu tử, đừng uổng phí tâm cơ nữa, chỉ bằng thân phận của ngươi, thì không có tư cách nói chuyện với chúng ta, ngươi hãy tỉnh ngộ đi.”

“ Thân phận các ngươi là gì?” Tiểu Khai hỏi.

Bốn lão nhân tiếp tục bảo trì vẻ trầm mặc.

“ ***, ta cũng không tin ta không đối phó được các ngươi.” Tiểu Khai âm thầm nảy sinh tức giận, con mắt vừa xoay chuyển, đã nghĩ ra biện pháp: “ Như vậy đi, xem các ngươi ở chỗ này có vẻ quá tĩnh mịch rồi, ta kể chuyện cười cho các ngươi nghe nha.”

Lần này, bốn lão nhân ngay cả ừ hử cũng không thèm.

“ Ở trước kia, trong một thôn trang có bốn tiểu hài tử, thường xuyên cùng chơi chung với nhau, có một ngày, có một tên ăn mày tha phương đi đến đây, nhìn thấy bốn tiểu hài tử, vì vậy người này hỏi tiểu hài thứ nhất: “ Bình thường ngươi thích nhất là làm gì?”

Tiểu hài cười hì hì nói: “ Ta thích nhất là ném tảng đá xuống sông.”

Tên ăn mày rất kỳ quái, nghĩ thầm: “ Ngươi ném tảng đá xuống sông làm gì a?”

Vì vậy hắn lại hỏi tiểu hài thứ hai, kết quả tiểu hài cũng nói: “ Ta cũng thích ném tảng đá xuống sông.”

Tên ăn mày hỏi hài tử thứ ba, cũng trả lời giống vậy, vì vậy hắn nghĩ thầm, trong thôn này thật quá lạc hậu, không có gì chơi, tiểu hài tử cũng chỉ có thể chơi tảng đá, vì vậy hắn cười tủm tỉm hỏi tiểu hài thứ tư: “ Bình thường chắc ngươi cũng thích ném tảng đá xuống sông chứ?”

Tiểu hài này u oán nhìn hắn, thấp giọng nói: “ Ta...ta...chính là tảng đá...”

Tiểu Khai một hơi nói xong, còn có âm thanh lên xuống bổng trầm, tay hươ nhanh, tự cảm thấy cảm giác rất tốt, trừng mắt nhìn bốn lão nhân, bốn lão nhân cũng không hề nháy mắt một chút, gương mặt vẫn lạnh như băng, hừ cũng không hừ một tiếng.

Tiểu Khai cắn răng, con mắt xoay chuyển một vòng, nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ bốn lão già này thích điều gì đó đặc sắc, ta phải kể thêm mới được!”

Vì vậy Tiểu Khai lại bắt đầu: “ Trước đây có một nòng nọc, có một cuộc sống thật khoái hoạt ở trong nước, kết quả là, có một ngày có một nữ hài tử đến sông bơi lội, con nòng nọc nghĩ ra là chui vào hạ thể của cô gái...” Nói đến đây, Tiểu Khai trộm nhìn vẻ mặt bốn lão nhân, phát hiện khóe miệng của bốn lão già này có chút nhúc nhích, trong lòng không khỏi vui vẻ, tiếp tục nói: “ Vài ngày sau đó, con nòng nọc đã chết, bên cạnh thi thể của nó có lưu lại một phong di thư, bên trong viết: “ Từ khi đi vào nơi này, mỗi ngày đều bị loạn côn đánh đập...” Tiểu Khai chờ cho bốn lão nhân bật cười, kết quả bốn lão nhân đều ngẩng phắt đầu, giận tím mặt cùng quát lên: “ Nhân thế càng ngày càng tệ, lòng người không biết hoài cổ, nghiệt chướng, ngươi đang nói đến thứ gì vậy! Quả thực vô cùng vô sỉ!”

Một tiếng quát lớn này, quả nhiên sức lực mười phần, giống như Sư Tử Hống thần công của Kim Mao Sư Vương, chấn động đến làm toàn thân Tiểu Khai run lên, ngay sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu như muốn ong ong, tro bụi từ trên đổ rào rào xuống tới.

Tiểu Khai có tật giật mình, vội vàng tiến đến bên cửa, nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài, hoàn hảo, hoàn hảo, mặc dù bên trong kinh thiên động địa, nhưng bên ngoài vẫn như cũ lặng lẽ vô cùng.

“ Ngươi đang nhìn cái gì? Có tật giật mình hay sao?” Một lão nhân the thé tức giận nói: “ Ngươi sợ hãi à?”

“ Ta có cái gì phải sợ?” Tiểu Khai ngụy biện nói: “ Ngươi đừng nói bậy.”

“ Hắc, ta có nói bậy hay sao?” Lão nhân nhìn hắn, tựa như nhìn thấy vật gì đáng khinh bỉ: “ Nếu không sợ, có muốn ta kêu thêm tiếng nữa không?”

“ Không cần nữa, không cần nữa.” Tay Tiểu Khai xua nhanh: “ Ngài đã lớn tuổi, cẩn thận một chút đi.”

Bộ dáng của lão nhân như đã nhìn thấu Tiểu Khai, thần thái thật là có chút khó chịu, nhìn Tiểu Khai nửa buổi thì bỗng nhiên thở dài.

“ Sao ngươi than thở?” Tiểu Khai hỏi.

“ Ta chỉ là cảm thấy...” Lão nhân lộ ra nụ cười hèn mọn, đợi cho Tiểu Khai nghiêng tai lắng nghe, mới gằn từng chữ: “ Ngươi thật sự là tên rác rưởi!”

“ Ta kháo!” Tiểu Khai vỗ mạnh bàn, bật đứng lên.

Lão nhân này chẳng những cổ quái ngang ngược, hơn nữa khí phái to lớn quả thật trước đó chưa từng có, Tiểu Khai vốn cũng còn trẻ tuổi, tính tình cũng không còn nhỏ, mới bắt đầu hắn nghĩ bốn lão nhân là người ở trong sách, hơn nữa do thiên thư phá hủy Hoàng Sơn linh mạch mới mở ra được, khẳng định có tính giá trị lợi dụng thật lớn, cho nên mới ủy khúc cầu toàn, nhưng người tuổi trẻ đúng là người tuổi trẻ, bị mấy lão nhân chửi mắng liên tục, rốt cuộc nổi giận: “ Các ngươi đúng là rượu mời không uống đòi uống rượu phạt, lão hổ không phát uy thì ngươi cho là con mèo bệnh, hôm nay đại gia cho ngươi xem thế nào là mở rộng tầm mắt!”

“ Hừ!” Bốn lão nhân lại trợn mắt, rồi tiếp tục khoanh tay tỏ vẻ lạnh lùng, vốn không thèm để ý tới Tiểu Khai.

Tiểu Khai rốt cuộc ra tay.

Cả Vô Tự Thiên Thư đều là nhờ máu tươi của Tiểu Khai mở ra, theo bản chất mà nói, đã xem như nhận chủ, mặc dù thiên thư quá mức thần bí, Tiểu Khai còn chưa biết nhiều lắm, nhưng tâm linh hắn vẫn có thể khống chế thiên thư, hắn mặc dù không thể hiểu rõ không gian của bốn lão nhân đang ở, nhưng tâm linh hắn cũng có thể có tác dụng với không gian này, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được cả chiếc hộp trong sách là dựa vào dưỡng khí mà tồn tại, mà điểm ấy sinh khí, đúng là từ máu tươi của hắn mà đến, hắn có thể hoàn toàn khống chế, cho nên hắn chỉ dùng ý niệm khống chế điểm sinh khí này bắt đầu đi ra ngoài.

Điểm sinh khí này không hề nghi vấn chính là điểm sinh tồn của bốn lão nhân, cũng tương đương như không khí, nước đối với cá, Tiểu Khai vừa kéo, bốn lão nhân nhất thời liền bắt đầu thiếu không khí, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, nhưng bốn lão nhân vẫn còn ngạnh khí, ngậm miệng không nói một câu, cả tư thế cũng chưa từng động một chút.

“ Hay, hay, ta cho ngươi cứng, nhìn ngươi cứng bao lâu.” Tiểu Khai đã nổi giận, không chút chần chờ rút một lượng lớn sinh khí đi ra, sinh khí bị rút ra nhanh, hiện lên trang giấy trong thiên thư, biến thành máu tươi mơ hồ.

Bốn lão nhân bắt đầu không gượng được nữa, râu mép cũng run rẩy lên, Tiểu Khai chú ý, trên mặt bốn lão nhân đều hiện lên vẻ thống khổ dị thường, tám bàn tay khô héo đã bắt đầu run rẩy.

“ Có phục hay không?” Tiểu Khai hắc hắc cười lạnh nói: “ Nói cho ngươi, mặc kệ ngươi có thân phận gì, bây giờ trong địa bàn của ta, ngươi phải nghe theo ta. Ngươi nói là hổ lạc đồng bằng cũng tốt, rồng bị nhốt trong hồ cạn cũng được, ngươi không nghe theo ta, ta có thể chơi chết ngươi.”

Bốn lão nhân cùng ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn, mặc dù miệng há hốc như con cá đang mắc cạn ngáp ngáp, nhưng không ai lộ ra thần thái khuất phục.

“ Giỏi, các ngươi độc.” Tiểu Khai khẽ cắn môi, trong lòng hung hăng lại kéo ra một cỗ sinh khí, vừa kéo như vậy, trong hộp y như là bị rỗng không, không chút dưỡng khí.

Bốn lão nhân giơ tay lên ôm lấy yết hầu của mình, tám con mắt đã bắt đầu trợn lên như mắt cá chết, bốn gương mặt giống nhau như đúc đã trở nên xám trắng.

“ Có phục hay không?” Tiểu Khai hỏi.

Bốn lão nhân như sắp chết, toàn thân run rẩy, còn đâu khí lực trả lời hắn nữa.

Tiểu Khai hừ hừ cười lạnh, lại bỏ vào một chút dưỡng khí, hỏi: “ Có phục hay không?”

Chút sinh khí ấy làm cho bốn lão nhân nhất thời tham lam hít vào một hơi, sau đó cùng quay đầu nhìn xem Tiểu Khai, Tiểu Khai tràn ngập kỳ vọng nhìn lại, chợt nghe bốn lão nhân gian nan nói: “ Chết..cũng không phục!”

“ Mẹ nó, ta thật sự nổi giận!” Tiểu Khai không nói hoang, hắn đã thật sự nổi giận, tâm niệm vừa động, lúc này đây thật sự rút sạch dưỡng khí bên trong hoàn toàn!

“ Bịch, bịch..” Bốn lão nhân đã hoàn toàn kiệt lực, cùng té xuống, rốt cuộc đã bất động.

“ Ta ngất, không phải chỉ vậy mà chết rồi sao?” Tiểu Khai dù sao cũng là thanh niên tốt của thời đại văn minh, vừa nhìn thấy bốn lão nhân như vậy, thì lòng trắc ẩn chợt dâng lên, đành bỏ hết nguồn dưỡng khí kia đi vào, thấp giọng nói: “ Uy, uy, không có việc gì chứ? Còn không thèm quan tâm sao?”

Qua chừng gần một phút, bốn lão già mới tỉnh lại, suy yếu ngẩng bốn gương mặt xám trắng lên, vô lực trừng mắt nhìn Tiểu Khai.

“ Thế nào, nếm khổ?” Tiểu Khai giải thích: “ Các ngươi có thể có hiểu lầm với ta, kỳ thật ta là người tốt...”

“ Ngươi là...rác rưởi!” Lời của Tiểu Khai lại bị cắt ngang, bốn lão nhân dùng ngữ khí kiên quyết và thần thái vô cùng kiên định trừng mắt nhìn Tiểu Khai, nghiến răng nói xong thì sau đó nửa chết nửa sống cúi đầu, bắt đầu thở dốc từng hơi.

Tiểu Khai rốt cuộc cảm thấy bất đắc dĩ.

“ Các ngươi...chẳng lẽ không sợ chết?” Tiểu Khai không giải thích được: “ Các ngươi không biết sống chết của các ngươi đang bị nắm trong tay ta sao?”

“ Hừ, chết có gì đáng sợ?” Một lão nhân ngang nhiên nói: “ Đại nghĩa phía trước, vạn tử không chối từ!”

“ Đúng.” Một lão nhân nói: “ Tà ma ngoại đạo, mỗi người đều có thể tru sát!”

“ Đúng vậy.” Lão nhân thứ ba nói: “ Mặc dù không biết ngươi dùng pháp bảo gì vây khốn chúng ta, nhưng tinh thần của chúng ta sẽ không bị chinh phục đâu.”

“ Quả nhiên là huynh đệ.” Lão nhân thứ tư khảng khái vỗ vai ba lão nhân kia, kích động nói: “ Mặc dù chúng ta đều mất đi trí nhớ, nhưng đã sớm hòa nhập trong máu sự chính nghĩa và công lý, vĩnh viễn bất diệt!”

Tiểu Khai lại trợn mắt há hốc mồm.

“ Bỏ đi, bỏ đi các ngươi không phục, ta phục rồi, không nói nữa.” Tiểu Khai thở dài, cũng không thèm để ý đến họ, đưa tay ra định đóng thiên thư lại, trực tiếp bỏ đi ngủ, nhưng bốn lão nhân lúc này lại kêu lên: “ Chờ một chút!”

“ Sao vậy?” Tiểu Khai hờ hững hỏi.

“ Ngươi muốn giam cầm chúng ta bao lâu?” Một lão nhân nói: “ Ta xem khí sắc của ngươi không tốt, nguyên khí thấp kém, có lẽ ngươi cũng chỉ là một ma tốt nho nhỏ, chẳng biết chủ nhân của ngươi là vị ma thần nào?”

Gương mặt Tiểu Khai chợt xanh đi: “ Ta..ta không phải ma..nga, không đúng, kỳ thật ta là thuộc hạ của Vạn Yêu Vương.”

“ Vạn Yêu Vương!” Bốn lão nhân lại rống to một tiếng: “ Nguyên lai là hắn!”

“ Di, các ngươi không phải bị mất trí nhớ hay sao? Sao còn nhận biết hắn?” Tiểu Khai kỳ quái nói.

“ Di, đúng nga, không phải ta bị mất trí nhớ hay sao, vì sao lại nhận ra Vạn Yêu Vương?” Bốn lão nhân gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt mê mang: “ Ta tựa hồ có điểm ấn tượng, chúng ta năm đó có đánh nhau với hắn...”

Tiểu Khai lặng lẽ tặc lưỡi, hắn hiểu ra Tiểu Quan năm đó như thế nào, bốn lão nhân này năm xưa từng đánh với Tiểu Quan, xem ra cũng không phải là người bình thường.

Bất quá quyển Vô Tự Thiên Thư này thật là thú vị, đem hai phương giao chiến cùng nhốt vào, cũng không biết nên xem nó là chính hay tà, điểm chết người chính là, thiên thư này còn có tác dụng chế tạo ra việc mất trí nhớ. Đã làm cho tất cả họ đều hoàn toàn không còn nhớ được gì nữa.

“ Không nói nữa, ta phải nghỉ ngơi.” Tiểu Khai vừa muốn đóng lại thiên thư, nhưng bốn lão nhân lại kêu lên: “ Đợi lát nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.